Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 140

Cập nhật lúc: 2025-02-03 17:36:22
Lượt xem: 40

Thuần Vu Diễm cười nhạt, l.i.ế.m đôi môi đỏ thẫm như máu, đôi mắt đen dài hẹp tràn đầy sát khí tàn nhẫn. Trong vòng tay của hắn là một nữ nhân kiều diễm, dáng vẻ không hề chút bối rối mà còn lộ rõ vẻ cao quý, tao nhã, phóng túng và cuồng vọng.

"Giết ngươi, dễ như cắt rau củ!"

Không rõ trúng phải loại độc gì, mắt Thuần Vu Diễm đỏ rực. Đôi mắt, đôi môi, cả hơi thở của hắn như toát lên luồng nhiệt khí bức bối. Hắn nhấc cánh tay, rút ra một chiếc còi sắt, thổi lên một tiếng "vút" vang dội…

Chỉ trong chốc lát, bước chân dồn dập vang lên dưới chân Hoa Nguyệt Giản, vừa nghe đã biết có không ít người kéo đến.

Tiếng binh khí va chạm lập tức bao trùm bên trong và ngoài hoa sảnh. Một trận ác đấu ở cự ly gần khiến Khải Bính cùng vài bộ khúc phải căng thẳng. Họ không tham chiến mà đứng chắn trước Phùng Vận, giống như đám thị vệ thân cận của Tang Giao.

Ánh sáng từ khung cửa sổ lay động, đèn đuốc mờ mịt.

Tiếng kêu thảm như lợn bị g.i.ế.t vang lên không ngừng. Một vài hắc y nhân đã gục xuống, phía bên Thuần Vu Diễm cũng có thương vong.

"Thuần Vu Diễm!"

Tên cầm đầu nhóm hắc y bị bao vây, gầm lên như muốn chọc giận hắn:

"Ngươi, đồ quái thai, ngươi vốn không nên tồn tại!"

"Ngươi có tư cách gì để tiếp tục sống!"

Những tiếng gào ấy nghe càng giống một cơn giận dữ bất lực.

Bởi khi ngày càng nhiều thị vệ của Vân Xuyên tràn vào lầu nhỏ, ưu thế của đám hắc y nhân đã hoàn toàn biến mất. Lúc trước đông người như vậy mà còn không g.i.ế.t nổi Thuần Vu Diễm, giờ thì còn cơ hội gì nữa?

Thuần Vu Diễm thu kiếm, kéo Phùng Vận lui về sau, nấp sau hàng thị vệ, lạnh lùng nhìn đám hắc y nhân đang bị g.i.ế.t đến thảm hại.

Thao Dang

"Đầu hàng sẽ được toàn thây."

Phùng Vận không cho rằng "toàn thây" là một ân huệ đặc biệt, nhưng lời của Thuần Vu Diễm còn chưa dứt, trong hoa sảnh đã vang lên loạt tiếng "keng keng" của đao kiếm rơi xuống đất.

Dưới tay Thuần Vu Diễm, giữ được toàn thây cũng xem như c.h.ế.t tốt.

Chết tốt, vẫn dễ chịu hơn sống mà không bằng chết.

Đám hắc y nhân buông vũ khí, quỳ rạp xuống đất như từng chiếc bánh bao bị thả vào nước sôi.

"Công tử tha mạng…"

Thuần Vu Diễm phất tay, ra hiệu kéo hết bọn chúng xuống.

"Tra… tra khảo nghiêm khắc… moi ra thuốc giải."

83- Thật là thú vị.

Tang Giao biến sắc, lập tức xoay người túm lấy tên cầm đầu đã bị c.h.é.m đứt cánh tay, lôi thẳng đến hình phòng. Không ngờ lại bị hắn cười phá lên chế nhạo:

"Mơ tưởng! Thuần Vu Diễm, ngươi đừng mơ nữa… Trúng phải ‘Hạc Vũ Kinh Hồng’, không có thuốc giải… Ngươi cứ từ từ hưởng thụ cái c.h.ế.t đau đớn khi ruột gan tan nát đi."

"Ha ha ha!"

Tiếng cười vang vọng khắp hoa sảnh, lạnh lẽo át cả mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Đèn lồng đêm lắc lư điên cuồng như bị chấn động bởi âm thanh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-140.html.]

Vẻ mặt của đám thị vệ Vân Xuyên đều biến sắc.

Phùng Vận quay sang nhìn Thuần Vu Diễm.

Chỉ thấy ánh mắt hắn sâu thẳm như màn đêm, khuôn mặt sau chiếc mặt nạ sắt che khuất hoàn toàn cảm xúc.

“Phùng Thập Nhị.”

Thuần Vu Diễm đột nhiên gọi nàng một tiếng, một tay đặt lên vai nàng.

“Làm phiền… đỡ ta… vào trong.”

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của nam nhân dường như mang theo hơi nước, mềm mại ẩm ướt. Phùng Vận nhíu mày, định vươn tay gỡ ra, nhưng lại phát hiện đầu ngón tay hắn lạnh buốt, lòng nàng không khỏi khẽ run lên.

“Thế tử còn không mau truyền đại phu?”

“Vô ích.” Thuần Vu Diễm nhếch môi cười nhạt, khẽ hít một hơi sâu, thân thể dường như không đứng vững, cả người đổ về phía Phùng Vận.

“Bọn chúng luôn muốn lấy mạng ta. Có cơ hội thế này, sao lại để ta có đường sống… Hạc Vũ Kinh Hồng, là độc vật hiếm có của Vân Xuyên… vô phương cứu chữa.”

Phùng Vận không biết Hạc Vũ Kinh Hồng là gì, càng không biết loại độc này sẽ phát tác thế nào, nhưng sắc môi đỏ rực, khóe mắt đỏ hồng cùng thân thể khẽ run của Thuần Vu Diễm khi dựa vào nàng, rõ ràng là không bình thường.

“Gọi thị vệ của ngươi tới đỡ đi…” Phùng Vận cắn răng chống đỡ hắn, gánh lấy trọng lượng đè xuống, không hiểu sao người này trông thì nhẹ nhàng phong lưu, vậy mà ngã xuống lại nặng như đá, cứ như một khối t.hịt chết.

“Nữ tỳ bị ta g.i.ế.t rồi…” Thuần Vu Diễm khẽ nâng mí mắt, “Không thích mùi đàn ông.”

“…” Phùng Vận á khẩu.

Thuần Vu Diễm cao hơn nàng rất nhiều, giờ phút này lại cứ thế dựa vào nàng, trông không khác gì một con gấu lớn mặt dày đeo bám một con thỏ trắng nhỏ, nhìn mà phát đau đầu.

“Được rồi được rồi, đừng có dựa sát như thế. Ta đỡ ngươi.”

Mới nãy còn bàn chuyện hợp tác, Thuần Vu Diễm vừa khéo kéo nàng một cái, tránh cho nàng bị tên b.ắ.n xuyên đầu, chuyện này dù là do hắn mà ra, nhưng Phùng Vận cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nàng vất vả đỡ hắn vào trong, đặt xuống nhuyễn tháp.

Thân thể Thuần Vu Diễm vừa ngả xuống, một tay đột nhiên đặt lên vai nàng, móc lấy, kéo mạnh xuống.

Kẻ vừa rồi còn yếu ớt vô lực lại đột nhiên bộc phát một sức mạnh khiến Phùng Vận không kịp phản kháng, cũng không thể tránh né, bị hắn kéo thẳng xuống người.

Mà chiếc giường này… chính là chiếc giường ngày ấy nàng từng bắt cóc hắn để đổi lấy lương thực…

“Thuần Vu Diễm!” Phùng Vận lập tức nhận ra có gì đó không ổn, chống tay muốn đứng dậy, nhưng vừa động liền phát hiện không thể giãy ra, lập tức giận dữ hỏi: “Ngươi không lẽ bụng dạ hẹp hòi đến thế? Chuyện cũ bao lâu rồi, ngươi còn muốn báo thù ta?”

Thuần Vu Diễm không đáp.

Hơi thở của nữ lang phả vào mặt hắn, mang theo cơn giận dữ rõ ràng, nhưng lúc này lại khiến hắn cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Từ ngày đó trở đi, bao nhiêu đêm hắn đều không khỏi nhớ lại những gì đã xảy ra trên chiếc giường này, nụ cười khiêu khích của nữ lang, đôi mắt lạnh lùng nhưng xinh đẹp tuyệt trần, làn da mịn màng tựa bạch ngọc khi kề sát khiến người run rẩy. Mỗi một hình ảnh đều khiến hắn trằn trọc không yên…

Phùng Vận đã mang đến cho hắn sự khuất nhục.

Nhưng hơn thế nữa, là một nỗi đau không thể giải tỏa.

Cảm xúc của hắn dường như bị nàng phong ấn trong ngày ô nhục đó, như có một sức mạnh tà ác đã thức tỉnh dã tính trong hắn. Vô thanh vô tức chiếm đoạt hắn, dằn vặt hắn, khiến hắn như bị quỷ ám mà cứ mãi hồi tưởng, không ngừng lặp lại…

Loading...