Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-02-04 22:15:29
Lượt xem: 41

Thuần Vu Diễm lặng lẽ nhìn nàng.

Đôi mắt không biết nói dối, hắn trông có vẻ rất tỉnh táo.

Phùng Vận có chút nghi hoặc, người này thực sự đã trúng độc sao?

"Thế tử nhận ra ta là ai không?"

Thuần Vu Diễm mấp máy môi, giọng khàn đặc.

"Phùng Thập Nhị, cởi trói cho ta."

Phùng Vận lạnh lùng nói: "Sớm biết thế này, hà tất giả điên giả dại? Ta biết thế tử hận ta, nhưng cũng không cần dùng thủ đoạn độc ác như vậy. Cả con kiến còn tham sống, ta khuyên thế tử đừng cố chấp với ân oán nhỏ nhoi giữa chúng ta nữa, trước hết nghĩ xem làm thế nào để giữ được mạng đi đã..."

Thuần Vu Diễm thở gấp, trừng mắt nhìn nàng, không biết nghĩ đến điều gì, lại vô lực khép mắt.

"Ngươi cho ta thêm chút hương liệu, ta muốn c.h.ế.t thoải mái một chút..."

Trên án thư có một lò xông hương bằng đồng chạm rỗng, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Phùng Vận không nói gì, chỉ lặng lẽ thêm một ít hương vào lò, coi như đang dỗ dành một kẻ sắp chết.

Thuần Vu Diễm nửa khép mắt, dán c.h.ặ.t ánh nhìn vào bóng dáng và làn da trắng ngần lộ ra ngoài của nàng, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, chợt nói:

"Hôm đó ngươi đến, ta đã dùng chính loại hương này, từ đó về sau chưa từng đổi..."

Phùng Vận trừng mắt khó tin nhìn hắn.

Trong lòng thầm nghĩ, người sắp c.h.ế.t rồi mà không nghĩ cách cứu mình, còn để tâm mấy chuyện này?

"Thế tử, ngươi thực sự không tìm đại phu sao?"

Thuần Vu Diễm đặt tay lên ngực, hơi thở gấp gáp, lắc đầu.

"Đại phu không cứu nổi ta."

Phùng Vận híp mắt, cảm thấy ánh mắt hắn nguy hiểm khác thường, liền lặng lẽ lùi lại một bước, hành lễ rồi dứt khoát rời đi.

Ra đến bên ngoài, nàng thấy hai tên gia nhân đứng chờ ngoài cửa, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Chủ nhân trúng độc, vậy mà bọn họ vẫn thản nhiên đứng chờ ở đây...

Phùng Vận nói: "Tìm đại phu cho Thuần Vu thế tử đi."

Hai gia nhân không ngẩng đầu, chỉ đáp một tiếng rồi vẫn đứng yên không động đậy.

Phùng Vận cảm thấy quái lạ, lập tức nhận ra nguy hiểm, bước chân nhanh hơn...

Ngay cả gia nhân cũng không thèm quan tâm sống c.h.ế.t của Thuần Vu Diễm, không chọc vào thì hơn.

Trong phòng, Thuần Vu Diễm lật cổ tay bị trói chặt, chậm rãi thoát khỏi dây trói, rồi dùng khăn chậm rãi lau mồ hôi trên người.

"Hướng Trung."

Một nam nhân có dáng vẻ nội thị bước vào từ ngoài màn che. "Thế tử."

Thuần Vu Diễm nói: "Chuẩn bị nước."

Hướng công công đáp lời, nhìn đôi tai đỏ ửng của hắn, không khỏi giật mình. "Thế tử không sao chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-142.html.]

Thuần Vu Diễm: "Không sao."

Hướng Trung thở phào. "Cũng may thế tử sớm nhận được tin, đã đổi chén trà có độc. Nếu không hôm nay e rằng thật sự đã trúng kế của bọn chúng rồi..."

Thuần Vu Diễm cười lạnh. "Hai tên huynh đệ cùng cha khác mẹ vô dụng của ta, cũng chỉ biết dùng mấy thủ đoạn thấp kém này. Truyền lệnh xuống dưới, bảo ám vệ phải cảnh giác, nếu có động tĩnh gì, lập tức báo ngay."

Hướng Trung vâng dạ, nhưng hàng mày khẽ cau lại.

"Thế tử cần gì phải dây dưa với Phùng Thập Nhị nương? Nếu không thích, g.i.ế.t đi là được..."

"Hừ!" Thuần Vu Diễm cười nhạt, cắt ngang lời y, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ mà Hướng Trung không thể hiểu nổi. "Phùng Thập Nhị à... thật thú vị. Bản thế tử chưa chơi chán, sao nỡ để nàng ta c.h.ế.t chứ?"

Hướng Trung nhìn thoáng qua gương mặt còn vương nét đỏ ửng như bị hơi nước xông qua của thế tử, lặng lẽ thở dài trong lòng, cúi đầu lui xuống.

Thuần Vu Diễm ngồi ngay ngắn, hai cổ tay xoa nhẹ vào nhau, nhớ lại ánh mắt sắc lạnh của Phùng Vận khi nãy, nhớ nàng đè lên người hắn, gọi hắn là "cầm thú đội lốt người", lại nhớ dáng vẻ nàng nhẹ giọng cười "Ngoan lắm".

Hắn khẽ cười khẩy một tiếng.

84- Thử mỹ nhân.

Phùng Vận rời khỏi Hoa Nguyệt Giản, đi thẳng về tướng quân phủ.

Không làm gì khác, nàng chỉ thuê ba chiếc xe bò, bảo gia nhân thu dọn đồ đạc, mang hết sách vở, y phục và những vật quan trọng, đáng giá mà nàng từng để lại trong tướng quân phủ, lần lượt chất lên xe bò đưa về thôn Hoa Khê.

Thắng bại của chiến tranh, xưa nay chưa từng có định luận.

Nếu Bùi Quyết chẳng may tử trận, thì thành An Độ ắt sẽ không giữ nổi, tướng quân phủ chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu bị nhắm đến.

Dù Phùng Vận cảm thấy khả năng đó rất nhỏ, nhưng nàng vẫn phải chuẩn bị trước. Nếu có biến cố xảy ra ngoài dự liệu, để hỏng mất bảo vật mà A mẫu để lại, thì đúng là được chẳng bù mất.

Thao Dang

Các cơ thiếp trong phủ nhìn nàng "chuyển nhà", trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.

Sài Anh, Nam Quỳ dĩ nhiên muốn đi theo nàng, không nói hai lời liền thu dọn hành trang chạy thẳng ra điền trang. Một số cơ thiếp khác, tự nhận dung mạo không tệ, vẫn còn cơ hội trở thành sủng thiếp của Bùi Quyết, bèn mạnh dạn đến dò hỏi, liệu Thập Nhị nương có còn quay lại tướng quân phủ hay không.

Các nàng lo rằng nếu ở lâu trong điền trang, sẽ chẳng bao giờ quay về được nữa, từ đó chỉ có thể làm nô tỳ dưới trướng Thập Nhị nương.

Phùng Vận chẳng buồn nghe những lời đó.

Nàng chỉ để Tiểu Mãn đáp lời những kẻ vòng vo thăm dò kia:

"Không phải ai cũng có tư cách làm nha hoàn cho nữ lang nhà ta."

Từng món đồ cũ trong tướng quân phủ dần được chuyển đi.

Tấm biển đề ba chữ "Trường Môn Viện" cũng bị Phùng Vận gỡ xuống.

Nàng thực sự coi nơi này là "cựu trạch", quyết định tu sửa điền trang một phen, từ nay về sau sẽ tự lập môn hộ.

Không biết Bùi Quyết khi nhận được tin này sẽ nghĩ thế nào, nhưng nhìn cảnh nàng chuyển nhà, Ngao Thất mặt mày rạng rỡ, hớn hở không thôi. Hắn chạy tới chạy lui giúp nàng khiêng đồ nặng, vẻ mặt đầy phấn khích.

Xe bò tới lui mấy chuyến.

Đi ngang qua con phố dài, liền thu hút không ít lời bàn tán.

"Cơ thiếp của Bùi Đại tướng quân đều chạy về điền trang cả rồi, e là thành An Độ sắp gặp nguy hiểm."

Đây là suy đoán trực quan nhất.

Thế là, đoàn người đến Hoa Nguyệt Giản và Ngọc Đường Xuân đổi lương thực, hoặc kéo cả nhà đi đổi bạc để rời khỏi thành, lại càng dài thêm một chút.

Loading...