Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-02-04 22:15:31
Lượt xem: 47

Thuần Vu thế tử giàu nứt đố đổ vách, không ngừng mở ra những trận chiến giá cả.

Sáng hôm sau, hắn còn cố tình làm ra vẻ trang nghiêm, sai người gửi đến Phùng Vận một bảng giá thu mua, ghi rõ phương thức đổi chác, cố ý để lộ "quân bài tẩy" với nàng.

“Ngươi đắc tội ta, ta sẽ không để ngươi được lợi.”

Nói như thể nếu nàng không đắc tội hắn, hắn sẽ để nàng được lợi không bằng.

Phùng Vận chỉ cười nhạt, chẳng muốn đôi co với Thuần Vu Diễm qua không khí.

Nàng không đáp lại hắn, giá cả tại Ngọc Đường Xuân vẫn giữ nguyên, chậm rãi, thong thả, không chút vội vàng. Nàng còn bận rộn chuyển nhà, không hơi đâu bận tâm đến hắn…

---

Tại Hoa Nguyệt Giản.

Khúc Định quan sát Thế tử ngồi không yên, liền ra hiệu cho gia nhân lui ra ngoài, đồng thời thu dọn bàn cờ.

“Thế tử muốn làm đẹp lòng mỹ nhân, chiêu này e rằng không ổn…”

Thuần Vu Diễm nhìn y chằm chằm, lạnh lùng bật cười.

“Ai nói với ngươi rằng ta muốn làm đẹp lòng mỹ nhân?”

Khúc Định nhìn sắc mặt hắn, lắc đầu.

“Nếu không phải thế, vậy Thế tử làm vậy để làm gì? Vì hờn dỗi với Phùng Thập Nhị nương mà bỏ ra ngần ấy tiền bạc, ngài thử nghĩ xem số đó đổi được bao nhiêu mỹ nhân kiều diễm, cần gì phải phí công thế này?”

“Càn rỡ!” Thuần Vu Diễm nổi giận.

Khúc Định này thật to gan, dám nói năng xúc phạm đến mức ấy.

Có lẽ vì hiếu thắng, hoặc muốn trả đũa, hoặc vì khoảnh khắc khoái cảm thoáng qua quá mức hấp dẫn, tóm lại hắn tìm đến Phùng Thập Nhị có vô số lý do, nhưng tuyệt đối không vì muốn làm đẹp lòng nàng, càng không muốn thân thiết với nàng...

Trừ phi nàng chủ động.

“Lần tới mà còn ăn nói hồ đồ, bổn Thế tử sẽ phạt ngươi chép kinh thư.”

Khúc Định là một mưu sĩ, nhiệm vụ của y là đưa Thế tử trở lại con đường đúng đắn mỗi khi đi lệch hướng.

Khi xưa Thuần Vu Diễm để mắt tới y, chính là vì cái miệng ba tấc không xương này.

“Thế tử bớt giận.”

Khúc Định ngồi thẳng người, vạt áo bào tung ra, chắp tay nghiêm chỉnh, nét mặt cương trực, không chút sợ hãi.

“Thuộc hạ thấy Thế tử vì nữ lang này mà u sầu phiền muộn, đêm không yên giấc, ăn chẳng ngon miệng. Nữ lang vừa lướt qua, Thế tử đã mềm nhũn cả chân... Thuộc hạ thật không nỡ nhìn thấy thế, mong Thế tử hồi tâm chuyển ý.”

Thuần Vu Diễm hít sâu một hơi, cười lạnh từng tiếng.

“Ngươi nói mấy lời dâm tục gì thế? Bổn Thế tử khi nào vì nàng ta mà phiền muộn...?”

Khúc Định đáp: “Thế tử nhìn Phùng Thập Nhị nương và những mỹ nhân khác, có giống nhau không?”

Thuần Vu Diễm: “Đương nhiên không. Người khác, ta hận các nàng làm gì?”

Khúc Định vuốt râu, thong thả nói: “Hận càng sâu, yêu càng đậm.”

“Ngươi nói xằng bậy!” Thuần Vu Diễm không phải hạng nho nhã, nhưng rất ít khi thốt ra lời thô tục. Một tiếng “bậy” này làm Khúc Định giật mình run tay, chẳng vuốt râu nữa, vội vàng chắp tay xin tha.

“Thuộc hạ lớn mật. Nhưng mấy năm nay, thuộc hạ chưa từng thấy Thế tử vì nữ lang nào mà để tâm. Nay Thế tử gạt bỏ đại sự Vân Xuyên, hao phí tâm tư thế này, thuộc hạ thực chẳng dám không lo lắng…”

“Thuộc hạ một lòng trung thành với Thế tử, mong Thế tử minh xét!”

Thời đại này, những mưu sĩ tài giỏi có đủ tư cách mạnh miệng trước chủ nhân, thậm chí chất vấn quyết định của họ mà vẫn được tôn trọng.

Khúc Định tự thấy năng lực khác có thể không đáng kể, nhưng tài nhìn người, y tự tin mình chuẩn xác từng lần.

Y muốn để Thế tử hiểu rằng mình đủ bản lĩnh và dũng khí để can gián.

Thuần Vu Diễm nhìn chằm chằm y một lúc, bỗng cười lạnh hai tiếng, gọi người:

“Tang Giao, tìm hai mỹ nhân đến đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-143.html.]

Tang Giao hoảng hốt, “Thế tử cần mỹ nhân để làm gì?”

Thuần Vu Diễm nhấc chân định đá hắn.

“Ngươi nói còn có tác dụng gì? Tự nhiên là hầu hạ bản Thế tử trong sinh hoạt hằng ngày.”

A!

Tang Giao liếc nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Sắp đổi trời rồi sao?

Hắn ta có chút nghi hoặc trong lòng, nhưng không to gan như Khúc Định để dám chất vấn lời của Thế tử. Chỉ nhỏ giọng đáp một tiếng, rồi nhanh chóng lui xuống sắp xếp.

Chưa đầy một canh giờ sau, hai mỹ cơ dáng người yêu kiều, dung mạo tú lệ liền được đưa vào Hoa Nguyệt Gián.

Tang Giao dù sao cũng có chút bản lĩnh, dáng người của hai mỹ cơ đều được chọn theo vóc dáng của Phùng Thập Nhị nương, nhưng về dung mạo thì… thật khó tìm được ai có vẻ đẹp tuyệt sắc như nàng, càng không thể có được khí chất hoang dã ấy.

Nàng giống như một con tiểu xà, cuộn lên người Thế tử mà vẫn dám lè lưỡi với hắn.

“Loạn thế trước mắt, Thế tử… tạm chấp nhận đi.”

Thuần Vu Diễm suýt bị câu này làm cho tức chết.

“Cút ra ngoài!”

Tang Giao lăn đi rất nhanh.

Đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.

Hai mỹ cơ thấy gương mặt sau lớp mặt nạ của Thuần Vu Diễm thì run rẩy sợ hãi.

Hắn thật sự không giống người tốt chút nào.

Dù có tuấn mỹ đến đâu, nhưng che khuất sau chiếc mặt nạ này, cũng khó khiến nữ lang nào nảy sinh lòng ái mộ, chỉ còn lại duy nhất nỗi sợ hãi.

“Lại đây!”

Thuần Vu Diễm nheo mắt nhìn dáng đi uyển chuyển của hai người, vừa đến gần đã ngửi thấy một mùi hương nồng đến nhức mũi. Hắn nhíu mày, trong đầu chợt hiện lên hình bóng của Phùng Thập Nhị nương.

Trên người nàng không có những mùi hương kỳ quặc này, chỉ như tinh hoa của hoa cỏ đọng lại trong đêm sương, trong lành mà mê hoặc…

“Công tử…”

Thuần Vu Diễm giật mình tỉnh táo lại, nhìn hai mỹ cơ đã đứng ngay trước mặt, liền chỉ về phía bình phong.

Thao Dang

“Đứng sang đó.”

Hai mỹ cơ hoảng hốt, liếc nhìn nhau rồi lại lui về sau, đứng trước bình phong.

Thuần Vu Diễm nhẫn nại quan sát bọn họ.

“Cởi y phục.”

Hai mỹ cơ ôm lấy cánh tay mình.

Không do dự lâu, rồi cũng ngoan ngoãn làm theo.

Thuần Vu Diễm chỉ ngồi đó, chậm rãi nhìn từng lớp áo bị cởi bỏ.

Nhìn thế nào cũng chẳng thấy thú vị.

Không phải không đẹp, cũng không phải là đẹp, mà là hoàn toàn không muốn nhìn thêm dù chỉ một chút. Trong lòng không hề yên ổn, dường như từng lỗ chân lông đều bị bóng dáng đáng ghét của Phùng Thập Nhị nương lấp đầy, hắn hận đến nghiến răng, chẳng có chút tâm tư nào để hoan hỉ với mỹ nhân, càng đừng nói đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Hắn không thích những thứ này.

Phiền phức!

Hắn chỉ muốn bắt Phùng Thập Nhị, chỉnh nàng, tốt nhất là chọc giận nàng đến mức bật khóc, hoặc là ném nàng lên giường, làm lại đúng như những gì nàng đã làm với hắn hôm đó…

Hình ảnh ấy vừa xuất hiện trong đầu, cột sống hắn liền có chút tê dại, bụng dưới nóng lên, phản ứng đến nhanh đến mức hắn khó lòng khống chế…

Nghĩ đến lời của Khúc Định, hắn vừa giận vừa hận, bất chợt vớ lấy chiếc gối trên trường kỷ, hung hăng ném xuống đất.

Loading...