Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-02-04 22:15:32
Lượt xem: 43
"Cút ra ngoài!"
Bên ngoài, Tang Giao và Ân Hựu nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Thế tử, liền nhìn thấy hai mỹ cơ nước mắt lưng tròng bước ra, bộ dạng như vừa được đại xá.
May thật.
Còn giữ được mạng.
Tang Giao thở phào, quay sang nhìn Khuất Định.
Lão già này vẫn ung dung vuốt râu, ra vẻ cao nhân thoát tục.
"Thời vận đến, hồng loan tinh động, Thế tử… lần này e là sẽ vấp ngã rồi."
---
Phùng Vận hoàn toàn không hay biết Hoa Nguyệt Giản vì không nhận được thư hồi âm của nàng mà đã gây ra không ít chuyện. Sáng nay nàng ở trong phủ Tướng quân, đến chạng vạng thì theo xe bò trở về thôn Hoa Khê.
Đồ đạc mang về quá nhiều, sách vở và di vật của A mẫu, nàng không muốn để người khác động vào, tất cả đều muốn tự tay sắp xếp.
Có lẽ vì quá tập trung và bận rộn, nàng chẳng nghĩ đến cuộc chiến đang cận kề, lại càng không để tâm đến suy nghĩ của Thuần Vu Diễm. Đến tối, nàng mệt nhoài, vừa đặt lưng đã ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, nàng tưởng tượng ra điền viên thịnh thế do chính tay mình dựng nên, vui thầm rất lâu. Không ngờ nửa đêm lại mơ thấy Bùi Quyết.
Khi thì thấy hắn tay cầm kiếm Bích Ung đẫm m.á.u lao vào lãnh cung, khi thì thấy những củ cải trong ruộng lớn lên, nàng nhổ mãi một củ nhưng không tài nào ăn được, thậm chí củ cải còn muốn g.i.ế.t nàng. Sau đó nàng há miệng định cắn, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt u tối của Bùi Quyết đang nhìn chằm chằm, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa tràn đầy dục vọng...
Nàng giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
Trời vẫn chưa sáng.
Khói lửa chiến trận ở Hoài Thủy đã kéo dài hai ngày.
Không biết tình hình thế nào rồi?
Phùng Vận ngồi yên lặng trong màn đêm một lúc, sau đó nằm xuống ngủ tiếp. Đến sáng hôm sau, nàng đến Ngọc Đường Xuân.
Nàng vốn định tiếp tục kiếm lời từ chiến tranh.
Không ngờ, vừa đến cổng thành đã nghe tin tức truyền khắp nơi.
"Quân Bắc Ung không thủ mà phản công, đêm qua đã vượt Hoài Thủy, đánh cho quân Tề đại bại, giờ đã áp sát Tín Châu rồi..."
"Nghe nói lần này người tiên phong là Phá Lỗ tướng quân?"
"Phá Lỗ tướng quân? Là ai thế?"
"Hề, bọn dân đen chúng ta nào biết được cquận chúa cơ? Được Đại tướng quân Bùi Quyết coi trọng, tất nhiên phải là người tài rồi."
"Bùi Diêm Vương vẫn là Bùi Diêm Vương, công thành cứ như thái rau c.h.ặ.t dưa, chỉ tay hướng nào đánh hướng đó, sợ rằng Tín Châu giữ không nổi rồi..."
"Nếu đã đánh đến Tín Châu, vậy thì An Độ chẳng phải sẽ an toàn rồi sao?"
"Đúng đúng, bây giờ chẳng đâu yên ổn bằng An Độ nữa..."
Từ cổng thành vào đến trong thành, đám dân chúng nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn rôm rả thổi phồng danh tiếng của Đại tướng quân Bùi Quyết, kể chuyện sống động như thể tận mắt chứng kiến hắn xung phong hãm trận, gần như đã quên mất nỗi sợ khi quân Bắc Ung công thành lần trước.
Hiện tại, An Độ coi như đã trở thành hậu phương vững chắc của quân Bắc Ung. Cộng thêm phủ Tướng quân liên tục phát lương thực, cải cách ruộng đất, Bùi Quyết lại ban hành hàng loạt chính sách mới, khiến bách tính trong thành dần thay đổi cách nhìn về hắn. Lòng ngưỡng mộ kẻ mạnh, cộng thêm mong muốn An Độ không bị cuốn vào chiến tranh nữa, tất cả đều mong Bắc Ung đại thắng.
Phùng Vận nghe mà trong lòng nặng trĩu.
Làm ăn tốt thế mà chỉ mới được hai ngày.
Bùi Quyết này…
Cũng nhanh quá rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-144.html.]
85- Bình Nguyên quận chúa.
Thao Dang
Khi quân Bắc Ung vượt Hoài Thủy trong đêm, tiến thẳng đến Tín Châu, thì Tiêu Trình đang làm gì?
Nhận được tin tức, liệu hắn có tức c.h.ế.t không?
Phùng Vận trong lòng ẩn chứa tâm sự, ngồi trên xe lừa nhỏ chầm chậm rung lắc tiến về phía Ngọc Đường Xuân, đến nơi liền phát hiện cửa tiệm đang bị một đám người vây kín.
Bên trong vang lên những tiếng mắng chửi chói tai:
"Đã ký khế ước thì sao? Chưa đến nha môn đăng ký thì cũng không tính là thật!"
"Đồ nữ nhân thối, cho ngươi mặt mũi là ngươi tưởng mình giỏi lắm à?"
"Ngươi nghĩ làm quản sự của Ngọc Đường Xuân thì cột sống cứng rắn rồi sao? Chẳng lẽ quên mất cái dáng vẻ thấp hèn trong chăn đệm ngày trước rồi à..."
Người chửi mắng là trưởng tử của Viên gia, gia đình phú hộ đã từng chuộc thân cho Văn Huệ. Hắn ta hôm qua đã đem hai cửa hàng của nhà mình cầm cố cho Ngọc Đường Xuân, mục đích là lén dẫn tiểu thiếp bỏ trốn.
Nghe nói hôm nay quân Bắc Ung đã vượt sông Hoài đánh tới thành Tín Châu, mà An Độ giờ đây so với bất kỳ nơi nào khác đều an toàn hơn, nên hắn lập tức hối hận, muốn lấy lại cửa hàng.
Dĩ nhiên Văn Huệ không đồng ý.
Nhưng nàng lại không biết nói lời cứng rắn, đặc biệt là trước mặt người từng là phu quân, nước mắt không ngừng tuôn rơi, để mặc cho người ta sỉ nhục.
Các hỏa kế của Ngọc Đường Xuân đa phần đều được mời đến sau khi cửa tiệm mở cửa, chẳng ai dám ra mặt đắc tội với phú hộ trong thành.
Người vây xem thấy nữ chưởng quỹ xinh đẹp bị vạch trần quá khứ nhơ nhớp thì chỉ đứng nhìn náo nhiệt, ngoài tiếng cười rộ còn có kẻ đắc ý, trêu chọc Viên đại lang về chuyện cũ của hắn với nàng.
Viên đại lang lại càng đắc ý, vẻ mặt ngạo mạn vô cùng.
"Không trả lại địa khế, hôm nay ta sẽ khiến ngươi mất hết thể diện!"
Chát!
Cơn đau nhói bất ngờ trên mặt khiến Viên đại lang sững sờ trong chốc lát. Cái đầu hắn theo quán tính nghiêng sang một bên, đợi đến khi kịp phản ứng thì cơn đau nóng rát như lửa cháy đã xuyên thấu từng dây thần kinh, tai hắn bỗng chốc ù đi.
"Ôi mẹ ơi..."
Viên đại lang ôm má, nhìn chằm chằm vào tên bộ khúc Phùng gia mang đao đứng trước mặt, vội lùi hai bước, chen vào giữa đám gia nhân của mình.
"To gan thật! Mau, đánh trả cho ta!"
Phùng Vận bước đến bên cạnh Văn Huệ, đỡ lấy bờ vai gầy yếu của nàng, đưa ra một chiếc khăn tay, nét mặt không chút biểu cảm quay lại bảo với đám bộ khúc:
" Vừa nãy Cát Quảng tát cho tên họ Viên một bạt tai, là người đầu tiên ra mặt, đánh rất đẹp. Ta thưởng hắn năm trăm tiền."
"Tiếp theo, mỗi cú đấm, cú đá đều có thưởng, từ năm mươi đến một trăm tiền."
"Người vây xem cũng được áp dụng quy tắc này. Ai đánh Viên đại lang thì có tiền."
"Chừa cho hắn một hơi thở, đừng đánh chết. Nếu có chuyện, trách nhiệm ta gánh."
"Chẳng may đánh c.h.ế.t rồi, cũng tính cho ta."
Những lời nhàn nhạt, Phùng Vận nói ra không nhanh không chậm, giống như đang phân công nhiệm vụ cho bộ khúc, lạnh lùng đến vô tình.
Có tiền có thưởng, ai mà không thích?
Thấy bộ khúc ra tay, trong đám đông có vài thanh niên khí huyết phương cương lập tức xắn tay áo xông lên đánh người.
Phùng Vận liếc Văn Huệ một cái.
"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Đi lấy giấy bút ghi lại, lát nữa còn tính tiền."
Đợi đến khi Văn Huệ hoàn hồn, Viên đại lang đã bị đánh đến mức mặt mũi sưng vù như đầu heo, m.á.u chảy ròng ròng, cả người co quắp nằm bò ra đất. Dẫu vậy, vẫn có người tranh nhau nhào lên đánh tiếp.