Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-02-04 22:15:36
Lượt xem: 41

Giọng nàng ta còn chưa dứt, Hạ Khiết đã từ bậc thềm bước xuống, nhìn thấy cỗ xe ngựa ngoài cửa, sắc mặt lập tức thay đổi.

Một nữ lang nhà họ Phùng đã đủ khiến hắn nhọc lòng rồi.

Sao giờ lại có thêm một Bình Nguyên quận chúa?

Không đợi Hạ Khiết lên tiếng, Phù Dương Nghi đã phát hiện ra Phùng Vận bước xuống từ xe lừa.

Nàng ta có dáng người hơi đẫy đà, nên khi nhìn thấy một nữ lang vai gầy eo thon, lập tức cảm thấy người ấy xinh đẹp mê hồn, huống hồ chi Phùng Vận lại là tuyệt sắc nhân gian?

Phù Dương Nghi ngây người trong thoáng chốc, sau đó nâng cằm, cất giọng gọi Phùng Vận.

“Nữ lang nhà ai mà mỹ mạo đến thế?”

Phùng Vận khẽ nghiêng người, hành lễ, “Thiếp là Phùng thị của An Độ.”

Phùng thị? Phù Dương Nghi nheo mắt, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng dưng liếc nhìn cỗ xe ngựa một cái.

“Hóa ra ngươi chính là sủng cơ của Đại tướng quân Bùi Quyết...”

Phùng Vận không lên tiếng, chỉ cảm thấy rèm xe hơi lay động.

Tựa như có người sau rèm đang âm thầm dõi theo nàng.

~~~~~~~~

Viên gia, Vương gia, Trương gia, Tạ gia: Nàng đánh ta.

Phùng Vận: Ta muốn đánh ngươi đấy.

Hạ Khiết: Đại tướng quân không hay rồi, nữ lang đánh một công tử chi thứ của thế gia ngay giữa phố.

Bùi Quyết: Đánh hay lắm!

~~~~~~~~

86- Mượn đao g.i.ế.t người.

Bốn mắt giao nhau.

Phùng Vận bình thản nhìn Phù Dương Nghi, ung dung hành lễ, “Làm quận chúa chê cười rồi.”

Phù Dương Nghi trên mặt không hề có ý cười, khẽ “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu gõ nhẹ lên xe ngựa.

“Còn không mau xuống chào cữu cữu của các ngươi...”

Ngừng lại một lát, nàng ta quay sang nhìn Phùng Vận, bổ sung một câu:

“... và cả thiếp thất của cữu cữu nữa.”

Rèm xe mở ra.

Hai đứa trẻ tầm sáu, bảy tuổi từ trong nhảy xuống.

Nhìn dung mạo có thể thấy là một đôi long phụng thai, khuôn mặt hiện rõ vẻ không tình nguyện, giọng nói lại càng bực bội.

“Nàng đâu phải cữu mẫu của chúng ta, chào cái gì mà chào...”

Phùng Vận không để tâm đến lời bọn trẻ, ánh mắt vẫn liếc nhìn cỗ xe ngựa.

Bên trong vẫn còn người.

Có thể im lặng ngồi trên xe của Bình Nguyên quận chúa, dĩ nhiên không phải là gia nhân tầm thường.

Nàng chưa kịp nghĩ sâu hơn, hai đứa trẻ đột nhiên trừng to mắt.

“A huynh...”

Cả hai đồng thanh, giọng điệu cực kỳ phấn khích.

Phùng Vận quay đầu nhìn.

Thao Dang

Thiếu niên đối diện nhíu c.h.ặ.t mày, dáng người cao ráo, toàn thân mang theo khí thế sắc bén.

Khí thế đó vốn đang hướng về phía Phùng Vận, nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ, hắn sững lại, trông cứ như gặp quỷ.

“A Tả, A Hữu? Sao hai đứa lại ở An Độ?”

Hai đứa trẻ không hề sợ Ngao Thất, còn lè lưỡi trêu hắn, sau đó chạy ào đến, ôm chầm lấy hắn.

“Bọn đệ muốn học theo A huynh, đi theo cữu cữu ra trận đánh giặc...”

“Đánh giặc cái đầu hai đứa!” Ngao Thất mạnh tay nhéo má hai đứa nhỏ, “Phụ thân mẫu thân sao có thể đồng ý cho hai đứa đến An Độ?”

Hai đứa trẻ con vô cùng đắc ý, liếc mắt nhìn về phía Phù Dương Nghi.

Phù Dương Nghi nhướng mày, cười nhạt:

"Đã gần đến quận An Độ rồi mới phát hiện, chẳng lẽ giữa đường lại bỏ xuống sao? Nếu muốn đưa về thì ngươi tự đưa đi, ta không có kiên nhẫn này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-146.html.]

Ngao Thất chẳng tin lời nàng ta, trong lòng thầm nghĩ, cái Phù Dương Nghi này đúng là chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Hắn kéo hai đứa trẻ lại:

"Về thôi, ta lập tức sai người đưa các ngươi về."

"Không về, chúng ta không về đâu!"

"A huynh, bọn muội không muốn về, có được không..."

"Nghe lời đi, A Tả, A Hữu, phải ngoan nào."

Hai đứa trẻ quấn lấy Ngao Thất, bắt đầu nhốn nháo ầm ĩ.

Ngao Thất không muốn để ý, sắc mặt trầm xuống, liền gọi Diệp Sấm qua kéo hai đứa nhóc này đi.

A Tả bỗng tỏ ra ấm ức, trề môi, liếc nhìn về phía xe ngựa.

"A tẩu còn chưa nói gì, sao A huynh lại hung dữ thế..."

A tẩu? Ngao Thất giật thót một cái.

Chiếc xe ngựa vốn yên lặng rất lâu, lúc này bỗng mở ra một khe nhỏ.

Bên trong là một nữ lang, ánh sáng trong xe mờ nhạt, nàng ta lại cố ý tránh né, nhìn không rõ dung mạo.

Chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng cất lên:

"Lang quân có việc thì cứ đi lo, A Tả và A Hữu để ta trông chừng."

Hai đứa trẻ lập tức như có chỗ dựa, chu môi ra hừ lạnh một tiếng với Ngao Thất.

"Chúng ta đi cùng quận chúa biểu tỷ và A tẩu, bọn họ tự biết quản chúng ta mà."

Ngao Thất rốt cuộc cũng hiểu ra.

"Không được nói bậy!"

Hắn vô thức liếc nhìn Phùng Vận một cái, không biết là giải thích với hai đứa nhóc hay với Phùng Vận.

"A huynh còn chưa thành thân, sao lại có A tẩu?"

Hai đứa trẻ cười khúc khích.

A Tả nói:

"A mẫu đã bảo, đợi A huynh về Trung Kinh, sẽ cưới a tẩu vào cửa. Sớm muộn gì cũng phải gọi, A huynh ngại gì chứ."

A Hữu tiếp lời:

"A Tả nói đúng, sớm muộn cũng là A tẩu mà..."

Ngao Thất suýt chút nữa bị chúng làm tức chết.

Nữ lang trên xe khẽ ho một tiếng, lại cất lời:

"Trẻ con vô tư, lang quân hà tất chấp nhặt với chúng."

Ngao Thất không nói gì thêm, hướng về phía xe ngựa chắp tay hành lễ, rồi trừng mắt với hai đứa trẻ, sau đó quay người bước đến chỗ Phùng Vận.

"Ta đi cùng nữ lang gặp người Viên gia."

Hắn nhận được tin tức liền vội vàng chạy đến.

Không ngờ, lại thành ra thế này...

Lúc này, trong lòng Ngao Thất rối như tơ vò, như có ngọn lửa nhỏ bùng cháy, làm hắn nóng ran cả người, không sao dập tắt được.

Hắn rất sợ Thập Nhị nương nghĩ ngợi lung tung, tin lời hai đứa trẻ, nhưng giải thích thì lại cảm thấy không cần thiết.

Vì Phùng Vận vẫn đứng đó, bình thản nhìn hắn, ánh mắt không hề gợn sóng.

Nàng không để tâm.

Nhận ra điều này, Ngao Thất cảm thấy cực kỳ thất vọng.

"Nữ lang..."

Phùng Vận nhìn ánh mắt mờ mịt của hắn, khẽ cười một cái.

"Không cần lo chuyện Viên gia, ta tự có cách đối phó."

Ngao Thất lắc đầu, ánh mắt đầy do dự, đến mức khóe mắt hắn đỏ hoe.

"Ta không phải muốn nói chuyện đó..."

"Ngươi là thị vệ của ta." Phùng Vận liếc nhìn xe ngựa đang tiến vào cửa phủ. Hai đứa trẻ vui vẻ ngồi trên xe, không ngừng vẫy tay gọi " A huynh ", trông rất hào hứng, còn Ngao Thất thì vẫn ngẩn ngơ đi theo nàng.

Nàng thấy buồn cười.

"Có Hạ công tào ở đây, không có chuyện gì đâu, ngươi mau đi xem đệ muội của mình đi."

Loading...