Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-02-04 22:15:38
Lượt xem: 46

"Nữ lang..."

Ngao Thất rất muốn nói gì đó, lúc này thậm chí còn dâng lên một ý nghĩ mãnh liệt, nắm lấy tay Phùng Vận, cùng nàng rời khỏi An Độ, rời khỏi những suy nghĩ trần tục buồn cười này...

Thao Dang

Nhưng chân hắn như bị đóng c.h.ặ.t xuống đất, miệng không thể mở ra, càng không thể tùy hứng như vậy.

Ngao Thất cúi đầu: "Được."

Phùng Vận xoay người, bước lên bậc thềm, đang định đi vào Chính Sự Đường thì bên trong đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.

"Ở đâu ra con quái vật xấu xí này, ban ngày ban mặt muốn dọa c.h.ế.t người chắc?"

Là giọng của Phù Dương Nghi.

Người Viên gia muốn tạo ra cảnh tượng thê thảm để tố cáo việc bị Phùng Vận bức hiếp, liền khiêng Viên đại lang đến trước cửa Chính Sự Đường. Trên người hắn vẫn mặc nguyên bộ y phục nhuốm máu, mấy tên gia nô đi theo cũng quần áo xộc xệch, trông chẳng khác nào đám ăn mày.

Bình Nguyên quận chúa tính tình nóng nảy, vừa vào đã đụng phải cảnh tượng này, lập tức tức giận mắng lớn.

Hạ Khiết nhìn đám tổ tông này mà đau cả đầu.

Đắc tội với nữ nhi trưởng công chúa, e là không yên đâu!

Hắn đang định bước lên giảng hòa và giải thích thì bị Phùng Vận ngăn lại.

"Hà công tào."

Nàng tiến đến gần hắn, mỉm cười khẽ nói:

"Đại tướng quân từng dạy, khi lưỡi đao không đủ sắc, mượn đao g.i.ế.t người cũng là một sách lược hay."

Mượn đao g.i.ế.t người?

Hạ Khiết không phải kẻ ngu, vừa nghe đã hiểu ngay.

Lúc này quả thật có sẵn một thanh đao tốt.

"Nhưng nếu đao không nằm trong tay mình, không thể kiểm soát, thì phải làm sao?"

Phùng Vận nói: "Đao là vật chết, người là vật sống. Chỉ cần Hạ quân vận dụng khéo léo, hà cớ gì phải lo lưỡi đao không sắc?"

Nàng liếc nhìn Phù Dương Nghi, ghé tai Hạ Khiết nói mấy câu.

Hạ Khiết lập tức vui vẻ: "Cao minh, thật tuyệt diệu!"

Có được chỉ dẫn từ Phùng Vận, Hạ Khiết chỉnh lại tay áo, sải bước lên phía trước, ôm quyền thi lễ, mặt mày khổ sở mà xin lỗi.

"Xin quận chúa bớt giận, xin quận chúa bớt giận, đây là khổ chủ đến cáo trạng..."

Nói rồi, hắn không để đám người Viên gia lên tiếng mà kể lại chuyện xảy ra ở Ngọc Đường Xuân một lượt. Khi kể, hắn nhấn mạnh sự bạc bẽo của Viên đại lang, vô đức, vô lý, còn gây chuyện thị phi, dùng cách vừa khen vừa chê ngấm ngầm chỉ trích y, lại bóng gió nhắc nhở Phù Dương Nghi rằng giới thế gia đang chèn ép, nếu không có ai đòi lại công bằng, Văn Huệ sẽ chịu thiệt thòi.

"Thật quá quắt!"

Hiện tại, Phù Dương Nghi ghét nhất loại người nào?

Kẻ bạc tình! Kẻ vô đức! Kẻ vô lý gây sự!

Viên đại lang trước mặt nàng ta chẳng khác gì kẻ bạc tình đã c.h.ế.t trong kỹ viện kia!

"Đường đường nam tử, đã ký khế ước lại không chịu nhận, ta thấy đánh c.h.ế.t cũng đáng! Ngọc Đường Xuân tha cho hắn một mạng, đã là nhân đức lắm rồi."

Hạ Khiết cười gượng: "Chuyện này... hạ quan mời hai bên đến đây cũng là để hòa giải..."

Phù Dương Nghi nổi giận: "Ta thấy ngươi đúng là kẻ hồ đồ! Hòa giải cái gì? Đánh c.h.ế.t rồi khiêng đi, đỡ bẩn mắt ta!"

Hạ Khiết biết hiệu quả "mượn đao" đã đạt được, khẽ cười, tiếp tục thêm dầu vào lửa.

"An Độ vừa mới ổn định, Đại tướng quân thay bệ hạ thi hành tân chính, mọi chuyện nên lấy hòa làm quý..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-147.html.]

Hắn lại hướng ánh mắt về phía người Viên gia, ra hiệu bảo bọn họ mau chóng cầu tình, nếu không sẽ bị đánh chết.

Viên lão gia run rẩy, phải nhờ hai gia đinh dìu đỡ, chậm rãi bước tới, khom mình cúi chào thật sâu.

"Trước mặt Quận chúa, xin cho lão hủ nói một lời... Ngọc Đường Xuân giữa phố chợ hành hung, đánh tôn tử lão thành bộ dạng này thì thôi đi, vậy mà còn xúi giục dân chúng ra tay. Hành động này nhìn thì có vẻ là trút giận, nhưng thực ra là không để thế gia chúng ta vào mắt. Nếu Quận chúa không xử lý kẻ gây chuyện, chỉ e sẽ bị thiên hạ thế gia chê cười."

Lời nói mềm mỏng nhưng lại ẩn giấu gai nhọn.

Triều đình Tấn Quốc muốn thống trị và quản lý An Độ, hay các quận huyện khác, cũng không thể đắc tội toàn bộ thế gia hào tộc được.

Điều đó không phù hợp với lợi ích của hoàng tộc Tấn Quốc.

Hạ Khiết vội vàng dâng ‘Vạn ngôn thư’ lên.

Phù Dương Nghi chẳng buồn nhìn, chỉ cười lạnh một tiếng.

"Theo lời ngươi nói, vậy phải xử trí thế nào mới hợp lẽ?"

Viên lão gia nói: "Ngọc Đường Xuân trả lại địa khế, chuyện này coi như kết thúc..."

Phù Dương Nghi bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Phùng Vận, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ.

"Ngọc Đường Xuân các ngươi nghĩ sao?"

"Rất dễ nói thôi." Phùng Vận mỉm cười tiến lên, giọng điệu nhàn nhạt.

"Ngọc Đường Xuân chúng ta cũng không muốn để Quận chúa và Hạ công tào khó xử. Địa khế có thể trả, nhưng phải có một điều kiện..."

Nói xong, nàng quay đầu hỏi Văn Huệ: "Viên đại lang dùng tay nào điểm chỉ lên khế ước?"

Văn Huệ: "Tay phải."

Phùng Vận khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng khoan dung:

"Vậy thì dễ rồi. Chỉ cần Viên đại lang tự c.h.ặ.t tay phải đã điểm chỉ kia, Ngọc Đường Xuân chúng ta sẽ xem như khế ước chưa từng tồn tại. Trả lại địa khế, hai bên xóa bỏ ân oán."

87- Tương giao tận hứng.

Nàng khẽ nhướng mày, giọng điệu ôn hòa, dung nhan rực rỡ như phù dung nở rộ, nhưng lời nói lại tàn nhẫn vô cùng.

Viên đại lang đau đến kêu la không ngớt, liên tục gọi tổ phụ làm chủ.

Viên lão gia cũng xem như nhân vật có tiếng tăm tại An Độ, ngay cả tiền nhiệm thái thú Phùng Kính Đình cũng từng nể mặt vài phần. Nếu không, ông ta đã chẳng dễ dàng đem cơ thiếp vừa chuộc về của tôn tử chuyển tặng người khác. Nhưng triều đại đổi thay, Hạ Khiết không nể mặt đã đành, nữ nhi Phùng Kính Đình còn dám vô lễ như vậy.

Viên lão gia hừ lạnh: "Phủ tướng quân rõ ràng muốn ức h.i.ế.p Viên gia ta rồi."

Nhắc đến Viên gia, ông ta chính là muốn cho Hạ Khiết một lời răn đe.

Thế gia đại tộc liên kết với nhau, rễ sâu lá tốt, bất kể triều cũ hay triều mới đều phải nể mặt, đó là quy tắc đã tồn tại hàng chục, thậm chí hàng trăm năm nay.

Thế nhưng, ông ta lại gặp phải kẻ không theo quy tắc.

"Ức h.i.ế.p ngươi thì sao?" Phù Dương Nghi nhìn Viên đại lang rên rỉ kêu than mà chán ghét vô cùng.

"Chuyện này do bản quận chúa quyết định, cứ làm theo lời Phùng cơ nói."

Một quận chúa đương nhiên không có quyền tự quyết.

Nhưng nàng ta là nữ nhi trưởng công chúa, Hạ Khiết lại vừa hay muốn nàng ta quyết định chuyện này.

Thế là Hạ Khiết run rẩy bước lên, làm bộ bị Bình Nguyên quận chúa dọa sợ, liên tục khom người chắp tay.

"Quận chúa, không thể được, không thể được đâu..."

Phù Dương Nghi làm như không nghe thấy, dứt khoát chặn lời.

"Có gì mà không thể? Mọi chuyện, bản quận chúa gánh hết!"

Loading...