Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-02-04 22:15:43
Lượt xem: 49
A Tả và A Hữu như được đại xá, đồng thanh đáp:
“Chúng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời cữu mẫu!”
Từng tiếng “cữu mẫu” nối tiếp vang lên, khiến Ngao Thất trong lòng cảm thấy khó chịu.
“Đã bảo không được gọi là cữu mẫu!”
A Tả là một đứa con trai, nghịch ngợm nhất. Nó lè lưỡi, như thể muốn chọc tức hắn đến chết.
Ngao Thất thật sự đau đầu, quay mặt đi, không thèm để ý nữa.
“Nữ lang...” Hắn gọi Phùng Vận, giọng dịu xuống.
Đó là giọng nói khàn khàn, có chút mệt mỏi sau một đêm không ngủ, nhưng lại đặc biệt trầm ấm và cuốn hút.
“Một tin tốt và một tin xấu, nàng muốn nghe tin nào trước?”
Phùng Vận hơi bối rối.
Trái là một đứa nhỏ, phải là một đứa nhỏ, trước mặt lại còn một "đứa lớn" như Ngao Thất.
Tất cả đều là cháu ngoại (con của tỷ muội ruột) của Bùi Quyết!
Nàng đã làm gì để phải chịu cảnh này?
Phùng Vận đáp: “Tin tốt đi.”
Ngao Thất đứng yên, hơi nheo mắt quan sát biểu cảm của nàng, từng chữ từng chữ nghiêm túc nói:
“Đại tướng quân lại thắng trận rồi.”
Hòn đá trong lòng Phùng Vận cuối cùng cũng rơi xuống.
Tín Châu đã bị chiếm.
Ngao Thất nói tiếp:
“Binh lực Bắc Ung chia thành ba đường, vượt sông Hoài vào ban đêm. Chu Trình dẫn binh, chỉ huy Hồng Giáp quân tấn công giả diện phía trước từ đại doanh Hoài Thủy, giữ chân chủ lực quân Tề. Phó tướng Hách Liên Khiêm cùng quân Cam Hạc của Đặng Quang, quân Hoàng Kinh của Mã Tự, quân Tử Điện của Thạch Ẩn, xây cầu nổi vượt sông ở Hưởng Thủy Than, vòng ra phía tây bắc thành Tín Châu. Đại tướng quân từ bến Thạch Quan huyện, dùng thuyền lớn vận chuyển binh lính, trực tiếp đến đông nam Tín Châu. Ba đạo quân đồng loạt xuất phát, hiệu lệnh vừa vang lên liền tấn công mạnh mẽ... Ai ngờ, thành Tín Châu mà quân Tề tuyên bố vững như thành đồng, lại không chịu nổi một đòn. Đại tướng quân chiếm được Tín Châu chỉ trong vòng hai canh giờ...”
Bùi Quyết có tài bất ngờ tập kích.
Lại thêm tiếng tăm dữ dằn, binh lính giữ thành Tín Châu nghe tin hắn đến, chỉ e đã run sợ từ lâu.
Phùng Vận chờ kết quả trận chiến này đã lâu, cuối cùng mọi chuyện cũng ngã ngũ. Song, khoảnh khắc ấy, niềm vui như nàng tưởng lại không nhiều.
Nàng không tưởng tượng nổi cảnh Tiêu Trình nổi giận đùng đùng sẽ ra sao, bởi nàng chưa bao giờ thấy Tiêu Tam thất thố...
Lại cảm thấy đau lòng cho đại huynh.
Nhìn thành Tín Châu mà mình cẩn thận giữ gìn bị rơi vào tay địch, binh mã mà mình dày công luyện tập bị Bùi Quyết đánh cho tan tác, đại huynh hẳn đau khổ biết chừng nào?
Phùng Vận hỏi: “Bên ngoài đồn rằng Phá Lỗ tướng quân đi tiên phong, chuyện này là sao?”
Ôn Hành Tố không thể vì Bùi Quyết mà tấn công Nam Tề.
Chuyện này, Phùng Vận rõ hơn ai hết.
Ngao Thất giật giật mí mắt, hơi lúng túng:
“Cái này...”
Thao Dang
Trước ánh mắt sắc bén của Phùng Vận, giọng hắn nhỏ lại:
“Tướng quân Ôn bị thương chưa lành, làm sao có thể xuất chiến? Là đại tướng quân bảo Chu Trình khiêng tướng quân Ôn đến dưới chân thành Tín Châu...”
Phùng Vận bật cười khẽ: “Bùi Quyết thật nhẫn tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-150.html.]
Ngao Thất nhìn sắc mặt nàng, không rõ nàng khen hay chê.
Trong thành Tín Châu có không ít thuộc hạ cũ của Ôn Hành Tố, cũng nhiều huynh đệ từng vào sinh ra tử với y. Người đến dưới thành, đủ để làm lung lay lòng quân.
Chiến tranh vốn tàn khốc như vậy.
Không phải ngươi chết, thì là ta mất mạng.
Kẻ nhân từ nắm binh quyền, đó mới là tai họa của binh sĩ.
Ngao Thất không cảm thấy cữu cữu quá tàn nhẫn.
Thế là hắn lại hào hứng nói thêm nhiều chiến thuật tấn công Tín Châu.
Nhất là khi nhắc đến chuyện Bùi Quyết thúc ngựa ra trận, một mũi tên b.ắ.n gãy cột cờ trên tường thành Tín Châu, làm tướng thủ thành hoảng sợ hét thảm một tiếng, quân Tề lập tức rối loạn quân tâm. Đôi mắt hắn như bùng cháy, hận không thể là người đang phi ngựa ra chiến trường ấy…
Phùng Vận nhìn đứa cháu ngoại trai, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy sự sùng bái đối với cữu cữu…
Chỉ là, không biết Tiêu Trình, kẻ mất một tòa thành chỉ trong hai canh giờ, sẽ có phản ứng thế nào?
Nàng hỏi Ngao Thất: “Nói tin xấu đi. Triều đình nước Tề có phản ứng gì không?”
Vẻ mặt rạng rỡ của Ngao Thất lập tức trầm xuống, ánh mắt có chút kỳ lạ quét về phía Phùng Vận.
“Tiêu Trình đã xưng đế ở Đài Thành. Tin tức sáng nay vừa truyền đến An Độ.”
Phùng Vận nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ tay trái.
“Chuyện này thực ra cũng không tính là tin xấu. Nam Tề chỉ đổi một vị hoàng đế mà thôi, chẳng có gì ghê gớm.”
Ngao Thất nhướng mày, giọng nói lộ rõ vẻ bực bội của thiếu niên.
“Nữ lang chẳng lẽ không biết, Tiêu Trình khác xa Tiêu Duật, tên hôn quân trầm mê tửu sắc kia. Hắn được lòng dân, có thủ đoạn. Vừa cầm được chiếu thư thiện vị của Tiêu Duật, liền tống giam hơn ba vạn người thuộc hoàng tộc, triều thần và gia quyến trong ngục để thẩm tra. Theo lời trinh sát báo về, Đài Thành nước Tề m.á.u chảy thành sông, tiếng kêu thảm thiết suốt đêm không dứt. Bất cứ ai dám nói Tiêu Trình lên ngôi không chính đáng, hoặc không phục hắn xưng đế, đều không ai may mắn sống sót…”
Phùng Vận hơi cụp mắt xuống.
Vị danh sĩ phong nhã bậc nhất, Tiêu tam lang.
Cũng là kẻ nhẫn tâm.
Bùi Quyết tàn nhẫn bề ngoài, còn Tiêu tam thì tàn nhẫn tận xương cốt.
“Lần này, không biết Đài Thành sẽ c.h.ế.t bao nhiêu người…”
Ngao Thất không nhìn thấy cảm xúc ảm đạm trong mắt nàng, vẫn còn tiếc thương cho cảnh cung biến đẫm m.á.u ở Đài Thành.
Trên gương mặt hắn lộ ra vẻ thương cảm đối với lê dân bách tính, trong đôi mắt tràn đầy sự lương thiện thuần khiết.
Phùng Vận nói: “Vương triều thay đổi, chẳng phải lúc nào cũng như vậy sao? Vinh quang trên kim loan điện, đều được xây bằng xương trắng chất chồng…”
Ngao Thất nhìn nàng bình thản như vậy, lại có chút phiền muộn.
Trước mặt cữu cữu và nữ lang, hắn quả thực quá non nớt rồi. Một nam tử chân chính, chắc chắn không phải như hắn bây giờ. Người c.h.ế.t thôi mà, có phải chưa từng thấy đâu, sao còn phải kinh ngạc đến vậy?
Với bộ dạng này, làm sao có thể khiến nữ lang để mắt tới hắn?
Không biết là vì xấu hổ hay mất mát, vành tai Ngao Thất dần đỏ lên, trông có chút tủi thân.
“Nếu muốn giành lấy quyền lực tối cao mà phải g.i.ế.t nhiều người vô tội như vậy, ta thà không cần. Nữ lang có phải sẽ cười nhạo ta không?”
Đôi mắt thiếu niên trong trẻo như nước.
Phùng Vận nhìn mà lòng khẽ nóng lên, bỗng có chút rung động: “Ngươi ngốc sao? Sao ta có thể cười nhạo sự lương thiện, đi ca ngợi sự tàn bạo? Ngao Thất, vào giây phút này, trái tim thuần khiết của ngươi mới là điều tối cao, còn hơn bất kỳ quyền lực nào.”
Ngao Thất cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt.
Sự ngọt ngào dâng lên vì nụ cười của nàng tràn ngập trong tim, đè nặng đến mức chua xót, khiến hắn chỉ muốn ôm c.h.ặ.t nàng vào lòng…