Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-02-06 00:41:23
Lượt xem: 38
Tương lai, hắn sẽ có lương phối của riêng mình, đợi hắn trưởng thành thêm chút nữa, hắn sẽ nhận ra trên đời này biết bao mỹ nhân như oanh như yến, nào chỉ có một người?
Đến lúc đó, tiểu tướng quân Ngao Thất anh vũ tuấn tú bên cạnh tất sẽ có giai nhân bầu bạn, sớm quên mất một thoáng rung động bất ngờ năm ấy...
---
Thao Dang
Phùng Vận không đặt cái ôm của Ngao Thất trong lòng, nàng chuyên tâm viết thư.
Nàng không có mặt ở Tín Châu, nhưng có thể tưởng tượng được nơi đó hung hiểm nhường nào.
Đời trước cũng có trận chiến này, nhưng khi ấy Bùi Quyết không vượt Hoài Thủy mà là đợi Tiêu Trình đăng cơ rồi mới dẫn binh tấn công. Giao tranh kéo dài ba tháng đến mùa đông thì dừng lại bằng một cuộc hòa đàm, không ai chiếm được lợi thế.
Nhưng lần này lại khác.
Bùi Quyết đã đóng ở thành Tín Châu bên kia bờ sông…
Ba mặt đều là địch, hiểm họa chồng chất.
Tuy nhiên, chiến sự không phải là thứ nàng có thể nhờ trùng sinh mà nâng cao khả năng, nàng chẳng qua chỉ biết thêm vài tin tức tình báo mà thôi.
Phùng Vận không định làm chuyện kẻ ngoại đạo chỉ huy người trong nghề.
Trong thư, nàng chỉ cẩn thận viết ra tình hình của các tướng lĩnh quân Tề và một số binh trấn quanh Tín Châu.
Đồng thời, nàng cũng đưa ra một số phân tích về chiến trường, coi như tận sức làm tròn bổn phận mưu sĩ.
Cuối thư, nàng viết:
“Đợi ngài khải hoàn, cùng ngài tận hưởng niềm vui.”
90- Ẩn thế y thủ.
Phùng Vận bình tĩnh viết xong bức thư, Tiểu Mãn, người đã nhận biết được vài chữ, vô cùng kinh ngạc, đỏ mặt ngước nhìn nữ lang nhà mình.
Lúc này, A Tả và A Hữu đã ăn xong, hai tiểu tử nhảy nhót chạy tới. Không thấy a huynh, chúng chẳng những không hỏi han, mà còn cực kỳ vui vẻ, như chim sẻ sổ lồng, vây quanh Phùng Vận tò mò đánh giá.
Một đứa nói: “Tiểu cữu mẫu, người thật xinh đẹp.”
Một đứa tiếp lời: “Tiểu cữu mẫu còn đẹp hơn cả A cữu.”
Một đứa lại nói: “A huynh cũng không đẹp bằng tiểu cữu mẫu.”
Một đứa bồi thêm: “Ngay cả c.h.ó nhà chúng ta cũng không đẹp bằng tiểu cữu mẫu.”
Phùng Vận: …
Không thể để bọn trẻ so sánh tiếp được nữa.
Nếu để chúng tiếp tục, có khi con chuột trong nhà chúng cũng không đẹp bằng nàng mất.
Nàng nghiêm mặt: “Hai đứa đến đây bằng cách nào?”
A Tả: “Ngồi xe ngựa đến.”
Phùng Vận hỏi: “Ta đưa hai đứa đến chỗ Bình Nguyên quận chúa nhé?”
A Hữu lắc đầu như chong chóng: “Không được không được, Bình Nguyên quận chúa đang tìm lang quân tuấn tú, theo nàng ấy không vui đâu, chúng ta muốn theo tiểu cữu mẫu.”
Phùng Vận một lần nữa chỉnh lại: “Không được gọi ta là tiểu cữu mẫu.”
A Tả: “Vậy gọi là gì? Cữu nương?”
A Hữu vỗ đầu A Tả một cái: “Ngươi không nghe A huynh vừa nãy gọi thế nào sao?”
A Tả bừng tỉnh: “Gọi nữ lang.”
Phùng Vận bị cặp song sinh này làm cho dở khóc dở cười, nhéo má mỗi đứa một cái.
“Gọi tên ta, gọi nữ lang đều được, nhưng không được gọi là tiểu cữu mẫu.”
A Tả: “Tại sao không được gọi là tiểu cữu mẫu? Bình Nguyên quận chúa nói rằng người là cơ thiếp của A cữu, đương nhiên phải chăm sóc chúng ta.”
A Hữu: “Ngươi ngốc quá! A cữu còn chưa mời chúng ta uống rượu hỷ, chưa cưới tiểu cữu mẫu về nhà, không thể gọi như thế.”
A Tả: “Vậy thì gọi là tiểu cữu mẫu chưa qua cửa đi?”
Hai đứa nhỏ đồng thanh gật đầu vô cùng ăn ý, sau đó một trái một phải khoác lấy tay Phùng Vận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-153.html.]
"Cữu mẫu chưa qua cửa, người phải chăm sóc chúng con. Nếu người không lo cho chúng con, bọn con sẽ phải lang thang đầu đường làm tiểu khất cái mất thôi..."
Phùng Vận bị hai đứa làm ồn đến đau đầu, đành hơi dùng sức kéo chúng tách ra.
"Nhưng giờ ta có việc phải làm. Các ngươi cứ ở lại Ngọc Đường Xuân, chờ A phụ các ngươi sai người tới đón."
"Không..."
"Không chịu đâu!"
Nói về tài làm loạn, hai tiểu tử này quả là có đủ chiêu trò. Phùng Vận thực sự nghi ngờ liệu chúng có phải là đệ, muội ruột của Ngao Thất hay không. Ngao Thất hiểu chuyện và ngoan ngoãn như vậy, sao lại có cặp đệ, muội nghịch ngợm đến thế?
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Phùng Vận đành mang theo hai "cái chổi nhỏ", nhét bọn chúng lên xe lừa.
"Muốn đi theo ta cũng được, nhưng từ giờ mỗi lời nói, mỗi hành động đều phải nghe theo lệnh ta. Nếu không, ta sẽ đưa các ngươi tới tìm Bình Nguyên quận chúa, hoặc giao thẳng cho A tẩu các ngươi."
Hai đứa nhỏ lập tức gật đầu răm rắp.
A Hữu yếu ớt lên tiếng:
"Không phải A tẩu."
Phùng Vận nhướn mày, hôm qua chẳng phải gọi vui vẻ lắm sao?
A Tả bĩu môi, A Hữu cúi đầu:
"A huynh tức giận rồi. Nếu còn gọi A tẩu, huynh ấy sẽ không nhận chúng ta nữa."
Hai đứa nhỏ lớn lên dưới sự áp chế của huyết thống Ngao Thất, từ nhỏ đã coi huynh trưởng như ngọn núi cao không thể vượt qua.
Nhưng...
Chúng thật sự nói nhiều quá mức.
Giống như hai kẻ kể chuyện liến thoắng...
Bất kể Phùng Vận có muốn nghe hay không, bọn chúng đã kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ở phủ tướng quân tối qua:
Ngao Thất nổi giận, Thôi Trĩ khóc lóc.
Bình Nguyên quận chúa xem kịch đến no mắt.
Kết quả, Ngao Thất dẫn hai đứa nhỏ tới trước mặt Phùng Vận.
Cuối cùng, A Hữu còn quả quyết gật đầu:
"A huynh thích cữu mẫu, nên mới bằng lòng để chúng ta đi theo cữu mẫu."
Sự thích của trẻ nhỏ khác hẳn với người lớn, dù Phùng Vận hiểu rõ điều này, nhưng khi nghe vẫn có chút cảm giác không thể nói thành lời.
Nàng chợt nhớ đến cái ôm nồng nhiệt của thiếu niên hôm nào.
Trước kia vẫn nghĩ Ngao Thất còn nhỏ tuổi, nhưng giờ suy xét lại, Ngao Thất chỉ kém nàng chưa đầy một tuổi mà thôi...
Vừa đến thôn Hoa Khê, xe lừa đã bị dân làng trông thấy.
"Lý chính nương tử trở về rồi!"
"Mau đi hỏi thăm xem tình hình chiến sự bên Nam Ngạn thế nào..."
Tuy thôn làng tin tức khép kín, nhưng vì ở sát tiền tuyến, mọi người ít nhiều cũng biết đôi chút tình hình hiện tại.
Khi xe lừa của Phùng Vận tiến vào Trường Môn trang, đã bị mọi người vây quanh.
Một đám người tươi cười rạng rỡ, không phân biệt trên dưới, miệng rối rít gọi "Lý chính nương tử."
A Tả và A Hữu chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.
Ở nhà bọn chúng, ngay cả gia nhân cũng phải giữ quy củ nghiêm ngặt.
"Cữu mẫu..." A Hữu, vốn là tiểu nữ nhi, lần đầu đến một nơi xa lạ, rụt rè nép sát bên Phùng Vận, tay nắm c.h.ặ.t vạt áo nàng không chịu xuống xe.
Phùng Vận vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé, đưa tay ôm nha đầu xuống:
"Đừng sợ."
Ngao Thất đã đẹp, đệ, muội của hắn cũng là hai đứa trẻ trắng trẻo như búp bê ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt đen láy long lanh, khiến người trong thôn trông thấy đều không khỏi ngạc nhiên.