Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-02-06 00:41:29
Lượt xem: 44

Mắng công tử g.i.ế.t vua đoạt vị, chẳng khác nào c.h.ó trộm cướp.

Mắng công tử hãm hại huynh đệ, khiến tổ tông hổ thẹn.

Công tử không nói gì.

Triều đại thay đổi, huynh đệ cùng tông tộc tương tàn cũng không phải chuyện hiếm.

Hắn nhìn vị phế đế hồi lâu, nhìn y há miệng thở dốc, chật vật co rúc trên long ỷ cao quý, trông chẳng khác nào một con chó. Mãi đến lúc đó, hắn mới nhàn nhạt ra lệnh:

“Đưa bệ hạ đến Trường Định cung.”

Công tử khoác lên mình long bào, bước lên ngai vị cửu ngũ chí tôn.

Từ đây, Bình An không thể gọi hắn là công tử nữa.

Phải gọi là bệ hạ.

Long bào khoác lên thân tân đế, trông thật anh tuấn. Bình An phấn khích nhìn chủ tử phong thưởng công thần, giải tán hậu cung của Tiêu Duật, ban hành tám chính sách mới.

Oai phong biết bao…

Tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc đã thành hiện thực, Bình An có thể tưởng tượng được niềm hân hoan của tân đế.

Thế nhưng…

Trong đại điện, Bình An trông thấy tân đế gần như bi phẫn tuyên bố trước quần thần:

“Đích thê của trẫm bị quân địch bắt đi, đó là nỗi nhục tày trời! Nhất định phải lấy m.á.u trả máu, dùng bạo chế bạo, rửa sạch mối nhục này!”

Phương Nam và phương Bắc giao chiến đã trăm năm, lại cũng có những mối hôn nhân kết thân. Ân oán tình thù, dù có nói ba ngày ba đêm cũng chẳng rõ ràng.

Nhưng trong mắt tân đế, dường như sắp tràn ra máu.

Khoảnh khắc ấy, Bình An tin rằng tân đế không phải vì muốn "lấy bi thương làm động lực chiến thắng", mà thực sự cảm thấy nhục nhã.

Phải rồi!

Phùng nữ lang kia luôn mang đến nỗi nhục cho công tử.

Dẫu công tử đã lên ngôi hoàng đế, vẫn không thoát khỏi nàng…

Thực ra, Bình An cũng gần như quên mất dung mạo Phùng Thập Nhị nương. Nhưng trong phòng công tử có một bức họa, chính là bức mà công tử đã thức hai đêm liền để vẽ…

Bình An lấy làm kinh ngạc, bao nhiêu năm không gặp, vậy mà công tử vẫn có thể vẽ nàng sống động như thật sao?

Tân đế hạ chỉ, chỉnh đốn lục quân, đích thân thân chinh.

Bình An cảm thấy tân đế có lẽ đã điên rồi.

Những gì hắn tiếp nhận từ tay Tiêu Duật thực ra chỉ là một đống hỗn độn.

Tiêu Duật bao năm qua xa hoa trụy lạc, mặc sức hưởng lạc. Hiện tại, quốc khố trống rỗng, kho lương không còn thóc gạo, có thể nói là trong ngoài đều loạn. Dù tân đế có tài trí đến đâu, trong thời gian ngắn cũng rất khó xoay chuyển cục diện suy yếu này.

Giờ đây, hắn nên trấn giữ Đài Thành, chuyên tâm lo cho dân sinh mới phải.

Chuyện chiến trận, cớ gì bậc đế vương phải thân chinh ra trận?

Có lẽ là vì hiếu thắng.

Đã là hoàng đế, sao có thể để nguyên phối của mình lưu lạc nơi địch doanh, hầu hạ địch tướng?

Bình An suy nghĩ, rồi lại thấy thông cảm với công tử.

Hắn đứng bất động, Bình An không nhịn được khuyên nhủ:

“Bệ hạ, toàn bộ Đại Tề đều trông cậy vào người, long thể quan trọng, hãy nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Trình không nói gì.

Bình An nhìn sắc mặt hắn, lại nói:

“Nếu không phải Ôn tướng quân đầu hàng địch quốc, thành Tín Châu cũng không đến nỗi thất thủ nhanh như vậy. Ôn tướng quân được bệ hạ tín nhiệm, thật sự phụ lòng kỳ vọng của người…”

Tiêu Trình lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-156.html.]

92- Không nhận ra nàng.

Bình An theo hầu Tiêu Trình từ năm mười hai tuổi, giữa hai người có tình cảm lớn lên cùng nhau.

Nhưng nay đã khác xưa, bị ánh mắt Tiêu Trình nhìn đến, Bình An không khỏi kinh hãi.

"Là tiểu nhân nhiều lời. Tiểu nhân thật sự lo lắng cho bệ hạ..."

"Ta không sao." Tiêu Trình thản nhiên nói, trên mặt không lộ ra chút giận dữ nào.

Hắn vốn luôn ôn hòa với hạ nhân, nếu không phải sai lầm nghiêm trọng, hắn chưa bao giờ trách phạt.

"Lui xuống đi."

"Dạ." Bình An lui ra ngoài.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn chợt nghĩ đến điều gì, lại quay đầu trở lại.

"Bệ hạ, tiểu nhân còn một chuyện..."

Thao Dang

Tiêu Trình ngẩng đầu, gương mặt đã hiện chút không kiên nhẫn, nhưng giọng nói vẫn điềm đạm: "Nói đi."

Thấy công tử không giận, Bình An mới khẽ khom người: "Phu nhân trong lòng nhớ thương bệ hạ, đặc biệt sai người đưa tới món vịt kho mà bệ hạ thích ăn, có cần mang lên để bệ hạ dùng thử không?"

Tiêu Trình bức vua thoái vị, chỉnh đốn triều cương, tiếp theo là điều binh khiển tướng, mọi việc diễn ra liền mạch, căn bản không có thời gian sắc phong hậu cung.

Phùng Doanh là chính thê mà Tiêu Trình cưới hỏi đàng hoàng, cũng là nữ chủ duy nhất trong cung lúc này. Nhưng danh xưng "Kính Lăng vương phi" của nàng ta chỉ dùng chưa đầy nửa tháng, sau đó đám hạ nhân cũng không biết phải gọi nàng ta thế nào nữa.

Tiêu Trình đã là hoàng đế, Phùng Doanh tất nhiên không còn là vương phi.

Nhưng chưa có thánh chỉ sắc phong, dù là chính thê cũng chưa có vị phần, vì vậy bọn họ chỉ có thể gọi nàng ta bằng một danh xưng không sai sót – "phu nhân".

Tiêu Trình không phản đối.

Nhưng hiển nhiên, hắn không có hứng thú dùng bữa.

"Ngươi và Công Tôn Khuynh, Từ Trì chia nhau ăn đi."

Bình An lại nói: " Thượng thư lệnh phu nhân hôm nay vào cung, hỏi khi nào bệ hạ sẽ sắc phong phu nhân làm hoàng hậu... Phu nhân chỉ biết khóc, Thượng thư lệnh phu nhân của lúc rời đi sắc mặt vô cùng tức giận."

Tiêu Trình nhàn nhạt liếc hắn một cái.

"Những chuyện này, không cần ngươi bận tâm."

Bình An cúi đầu: "Dạ. Nhưng bệ hạ vừa đăng cơ, nếu người Phùng gia làm ầm lên..."

Tiêu Trình lặng lẽ ngồi trước án thư, không có chút phản ứng nào.

Hồi lâu sau, hắn mới bật ra một tiếng cười khẽ, trầm thấp.

"Bọn họ không dám."

Bình An sững sờ một chút, nhìn tân đế với vẻ mặt lãnh đạm, định nói gì đó, nhưng Tiêu Trình không cho hắn cơ hội.

Một ánh mắt lạnh lùng quét qua.

"Ngươi còn chưa lui ra?"

Giọng Bình An nghẹn lại nơi cổ họng, vội vàng đáp: "Dạ."

Tiếng bước chân dần xa, biến mất.

Bên trong Sùng Minh điện, không gian lập tức trở nên yên tĩnh.

Tiêu Trình trầm mặc một lát, rồi không nói một lời, cầm lên tấu chương trên bàn.

Một chồng dày cộm, tựa như tuyết rơi, mỗi ngày đều từ khắp nơi trong nước bay đến đế đô.

Làm hoàng đế không dễ, hắn vẫn luôn biết điều đó. Tính toán nhiều năm, cuối cùng đạt được ngôi vị chí tôn, nhưng điều hắn có được không phải sự toại nguyện, mà chỉ là sự mệt mỏi tận xương tủy.

Những dòng chữ trên tấu chương dường như đang phóng đại, hắn nhìn đến xuất thần, ánh mắt vô thức hướng về ngăn kéo có khóa kia.

Ánh lửa hắt lên gương mặt hắn, làm mờ đi những đường nét cương nghị, trong mắt dần hiện ra chút tàn nhẫn.

"Phịch!"

Hắn đột nhiên nổi giận, hất toàn bộ tấu chương trong tay cùng cả chồng giấy trên bàn xuống đất, phát ra âm thanh trầm đục.

Loading...