Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-02-06 00:41:30
Lượt xem: 47
Bên ngoài điện, giọng của Bình An khẽ cất lên: "Bệ hạ!"
"Không sao." Giọng của Tiêu Trình rất bình thản, tựa như thực sự không có chuyện gì.
Đêm nay yên tĩnh vô cùng.
Tiêu Trình nặng nề nhắm mắt lại, hồi lâu mới chậm rãi mở ra, gần như nín thở chống tay lên án kỷ, từ từ đứng dậy. Hắn bước tới mở ngăn kéo, lấy ra hộp gấm bên trong cất mấy phong thư.
Tận đáy hộp là một phong thư dùng giấy bìa màu nâu.
Đó là bức mật tín do Ôn Hành Tố cưỡi ngựa ngày đêm truyền về Đài Thành trước khi rời Tín Châu đi An Độ tìm người...
Tiêu Trình rút thư ra xem lướt qua, rồi tiện tay ném trở lại.
Im lặng một lúc, hắn lại lấy thêm mấy bức thư do Nhậm Như Đức gửi từ An Độ.
Những thư này hắn đã đọc hết từ lâu.
Có lẽ vì đêm nay ngọn đèn đơn độc lạnh lẽo quá, khiến hắn không kìm được mà lần nữa mở từng phong ra xem.
"Chính sách mới của Bùi Quyết, chia đất cho dân, giúp hàng loạt lưu dân từ ngũ trấn Vạn An thuộc An Độ có nơi định cư ổn thỏa."
"Phùng thị, đương gia của phủ tướng quân, mở kho phát cháo, chiếm được lòng dân, giúp Bùi Quyết mang lại danh tiếng tốt. Dân chúng không còn gọi hắn là Diêm Vương, ngược lại còn tán dương không ít…"
"Bùi Quyết chỉ sủng ái một mình Phùng thị, khiến hơn mười cơ thiếp khác đều chịu lạnh nhạt."
"Trước tiết Lập Thu, Phùng thị mang mỹ thực đến đại doanh quân Bắc Ung, tình cảm với Bùi Quyết vô cùng thắm thiết."
"Phùng thị đổi tên điền trang thôn Hoa Khê thành Trường Môn, không rõ có dụng ý gì."
"Phùng thị chỉnh đốn điền trang, huấn luyện bộ khúc, hành động vô cùng thuận lợi…"
"Bùi Quyết quả thực bị sắc làm mê muội, để Phùng thị đảm nhận chức lý chính, thật quá hoang đường. Nữ nhân sao có thể làm quan?"
"Phùng thị chế trà, đặt tên là Viễn Hận Miên Miên. Đã nhờ Ngụy Lễ mang về một hũ, dâng lên để phẩm thử."
"Doanh binh của thị vệ doanh Bùi Quyết hơn hai mươi người ngày đêm canh giữ Trường Môn, khiến lực lượng nơi khác không đủ sức điều động."
"Phùng thị bày kế hại Vệ Tranh, làm tổn hại danh dự Lý thái hậu. Cơ thiếp của Bùi Quyết dưới tay nàng cũng có kẻ bị thương, kẻ mất mạng. Nữ nhân này… tâm địa vô cùng ác độc."
Trên án kỷ còn đặt một phong thư vừa được Nhậm Như Đức truyền đến.
Bên trong có một câu:
"Bùi Quyết phi ngựa vào thành, cùng Phùng thị cưỡi chung một ngựa lao nhanh trên trường phố, coi như không có ai; bên bờ sông, hai người ôm nhau hôn thắm thiết..."
Mỗi chữ trong thư, Tiêu Trình đều đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Nhậm Như Đức đã làm đúng yêu cầu của hắn, "chuyện lớn nhỏ đều phải tường tận." Nhưng Phùng thị trong thư lại không còn là người hắn từng quen biết.
Phùng Thập Nhị nương trước kia lười quản những việc vặt vãnh, chỉ có bị người khác bắt nạt, chưa từng đi bắt nạt ai.
Nàng từng nói thẳng rằng, chỉ mong sớm trở thành thê tử của Tiêu lang, giúp hắn thêm hương đèn bên án thư, sinh con đẻ cái, cùng hắn đi qua những sớm chiều bình dị...
Phùng Vận khi ấy là người mà hắn có thể giao phó mọi thứ, toàn tâm toàn ý, tình cảm sáng trong và nồng nhiệt. Đôi khi khiến người ta phiền lòng, nhưng không thể thiếu.
Nàng mà bị rơi vào tay địch, nhất định sẽ tìm cách truyền tin về.
Chắc chắn sẽ tủi thân khẩn cầu hắn đi cứu.
Thế nhưng giờ đây, nàng lại vui vẻ chấp nhận Bùi Quyết, cùng y ân ái mặn nồng, thậm chí còn báo cho phụ thân của nàng.
"Tiêu Tam lang ta không cần nữa. Giao hắn cho ngươi và con gái của Trần thị. Coi như báo đáp ân sinh dưỡng. Từ nay, phụ nữ (cha và con gái) chúng ta đoạn tuyệt, ân nghĩa hai bên đều không còn gì vướng bận."
Đây không phải là Phùng Thập Nhị nương...
Nàng không thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Tiêu Trình thở dài một hơi, "Vì sao lại đổi thay đến thế?"
Rõ ràng hắn đã chuẩn bị kế hoạch cứu nàng, sớm phái Nhậm Như Đức và quân Kim Kỵ đến An Độ. Hắn thậm chí còn định từ chối hôn sự với Phùng Doanh vì nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-157.html.]
Vậy mà nàng lại thay đổi...
Cam tâm tình nguyện đi theo Bùi Quyết.
Một phong thư cũng không gửi về cho hắn nữa.
Cơn đau nhói bỗng chốc tràn lên lồng ngực.
Tiêu Trình đưa tay ôm lấy ngực, khớp ngón tay siết c.h.ặ.t vạt áo, cảm giác đau đớn sắc bén quấn lấy hắn, dai dẳng hơn thường ngày, khiến người ta khó lòng chịu đựng...
Hắn hít một hơi nặng nề, cúi trán tựa lên phong thư trên bàn, lặng lẽ khép mắt.
---
Đêm dài khó ngủ.
Tại thành Tín Châu, ánh đèn trong phòng Bùi Quyết cũng chưa tắt suốt cả đêm.
Sau khi Tiêu Trình đăng cơ, y lập tức phát động phản công, quân Bắc Ung lần này phải đối mặt với trận chiến cam go nhất kể từ khi xuất chinh.
Dân chúng trong thành Tín Châu vẫn kiên quyết không quy thuận, khiến việc trấn giữ thành trì của quân Bắc Ung thêm phần gian nan gấp bội.
Vài tướng lĩnh vây quanh trong phòng Bùi Quyết, bàn bạc suốt đêm đến tận hừng đông mới rời đi.
Bọn họ có những quan điểm khác nhau, nhưng cuối cùng cũng chỉ xoay quanh hai phương án: giữ vững hay rút lui.
Bỏ Tín Châu, lui về Hoài Thủy, giữ vững năm thành Vạn Ninh và An Độ, đối với nước Tấn mà nói cũng đã là một chiến thắng to lớn.
Quân Bắc Ung có đủ tự tin để khiến quân Tề không thể vượt qua Hoài Thủy. Nhưng nếu lùi một bước, tức là nuôi lớn khí thế của quân Tề, đồng thời cũng làm dày thêm uy phong của vị tân hoàng đế vừa đăng cơ.
Nhưng nếu cố thủ Tín Châu, quân Tấn ắt phải trả cái giá vô cùng đắt đỏ...
Đây thực sự là một bài toán nan giải.
Lúc trời vừa hửng sáng, Tả Trọng vội vã chạy đến.
"Báo!!!"
Cách một cánh cửa, cũng có thể nghe ra sự vui mừng trong giọng hắn.
"Đại tướng quân, Ngao Thất trở về rồi!"
Bùi Quyết khẽ cau mày, không quay đầu lại, ánh mắt vẫn dừng trên bản đồ hành quân.
"Cho hắn vào."
Ngao Thất mặt mày rạng rỡ bước vào, trên trán lấm tấm mồ hôi, tay xách đao hoàn thủ, vai vác một bọc lớn.
"Tướng quân! Ngao Thất đã về quân doanh." Hắn ôm quyền, tiện tay quăng bọc đồ lên bàn của Bùi Quyết.
"Nữ lang nhờ ta mang đến cho tướng quân đấy."
Lúc này Bùi Quyết mới rời mắt khỏi tấm bản đồ, liếc nhìn Ngao Thất một cái, sau đó dời ánh mắt về phía bọc đồ.
Ngao Thất không để ý đến sự thay đổi trong sắc mặt của Bùi Quyết, cả người hắn vẫn chìm trong niềm vui khi quay lại doanh trại và mang "bảo vật" đến.
Hắn móc ra bức thư của Phùng Vận cùng thuốc trị thương, đặt lên bàn. Như chợt nhớ ra điều gì, hắn lại luống cuống lấy từ trong n.g.ự.c ra một mảnh giấy vàng nhàu nhĩ.
"Đại tướng quân, đây là bản đồ nữ lang vẽ, ngài xem đi."
Tờ giấy đã nhàu nát, vốn là Phùng Vận vứt đi, nhưng Ngao Thất lén lút nhặt lại, giữ gìn như bảo bối.
Thao Dang
"Nữ lang lợi hại lắm, vẽ cả bản đồ hành quân đấy!"
Ngao Thất cẩn thận mở rộng tấm giấy, sợ làm hỏng nó, đôi tay nâng niu vuốt phẳng, tựa như đang trân quý một món trân bảo.
Bùi Quyết lại liếc nhìn hắn một cái: "Nàng ấy nói gì?"
Ngao Thất bĩu môi, hất cằm về phía bức thư trên bàn: "Tất cả viết trong thư rồi."
Nữ lang dặn dò, chuyện quan trọng chỉ nói với A Cữu mà thôi. Ngao Thất nhớ rất rõ điều này.