Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-02-08 23:02:37
Lượt xem: 29
Trong tây đường, hắn chậm rãi hỏi:
“Nghe nói ngươi không định trở về tướng quân phủ nữa?”
Phùng Vận liếc nhìn hắn một cái.
Nàng vốn định đáp rằng việc này không liên quan gì đến hắn, nhưng nghĩ đến chuyện hợp tác về sau, cuối cùng chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Thuần Vu Diễm hỏi tiếp:
“Tại sao không quay về?”
Có lẽ do cơ thể còn yếu, Phùng Vận cảm thấy hôm nay giọng nói của Thuần Vu Diễm dịu dàng đến mức khác thường. Từng âm điệu phát ra tựa như ẩn chứa một hương thơm u mê kỳ dị, mang theo sức mê hoặc nguy hiểm khiến người ta dễ lạc lối.
Nàng cố kìm nén, khẽ cười:
“Nơi đó gò bó quá, chi bằng ở điền trang tự tại hơn.”
Thuần Vu Diễm khẽ “ồ” một tiếng, khóe môi hơi nhếch lên, không rõ là tin hay không. Đôi mắt hắn sáng rực hơn trước, tinh thần dường như cũng tốt lên, chẳng hề giống người vừa từ cõi c.h.ế.t trở về vì trúng kịch độc.
“Vậy sau này ngươi sẽ ở đây luôn sao?”
Ánh mắt hắn nhẹ bẫng, chẳng nhìn ra chút quan tâm nào, ngược lại còn như ẩn giấu ý đồ bất thiện.
Phùng Vận cau mày hỏi:
“Thế tử có cao kiến gì chăng?”
Thuần Vu Diễm khẽ cười nhạt:
“Mất đi sự bảo vệ của Bùi Vọng Chi, một nữ nhân như ngươi định sống thế nào đây? Phùng Thập Nhị, hay là cầu xin ta xem có phát thiện tâm thu nhận ngươi không?”
Đúng là đồ kiêu ngạo c.h.ế.t tiệt!
Giả tạo hết sức!
Phùng Vận âm thầm chửi rủa trong lòng, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng.
“Đa tạ thế tử có lòng, chỉ là giờ đây người mong được ta thu nhận đã xếp hàng dài đến tận cổng thôn Hoa Khê, ta e rằng bận rộn không có thời gian cầu xin ngài...”
Thuần Vu Diễm khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Bên ngoài tây đường bỗng vang lên tiếng bẩm báo:
“Thế tử, Diêu đại phu đã tới.”
Thuần Vu Diễm liếc nhìn Phùng Vận, người vẫn giữ nụ cười không nói, rồi lạnh nhạt đáp:
“Cho vào.”
Nghe nói có quý nhân cần chữa trị, Diêu đại phu, vốn quen biết với Lý chính nương tử ở Trường Môn trang, đã lập tức mang theo hòm thuốc đến, thậm chí còn dẫn theo trưởng tử của mình, biểu hiện vô cùng kính cẩn.
Thuần Vu Diễm vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Diêu đại phu quỳ ngồi bên cạnh hắn, cung kính nói:
“Công tử, xin hãy đưa tay.”
Thuần Vu Diễm thong thả vén tay áo, để lộ một đoạn cổ tay trắng ngần rắn chắc, chậm rãi đặt lên chiếc gối chẩn mạch.
Diêu đại phu đặt tay lên cổ tay hắn, trầm ngâm một lát, rồi liếc nhìn hắn một cái.
“Xin đổi tay phải.”
Thuần Vu Diễm làm theo, đặt tay phải lên.
Diêu đại phu cẩn thận bắt mạch lần nữa, hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra ý cười:
“Công tử sức khỏe đã khá hơn nhiều, chỉ có chút can uất hóa hỏa, âm hư đàm nhiệt, chắc hẳn là do lo nghĩ không yên. Không cần kê đơn, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày là ổn.”
Ông không để ý rằng người bệnh khi nghe lời này chẳng có biểu cảm gì, bởi chiếc mặt nạ trên gương mặt Thuần Vu Diễm gần như che khuất toàn bộ cảm xúc của hắn, chỉ để lộ đôi mắt âm u đáng sợ.
Hướng Trung đứng bên cạnh liên tục nháy mắt, rồi ho khan nặng nề:
Thao Dang
“Diêu đại phu, công tử nhà ta trúng phải độc Hạc Vũ Kinh Hồng, suýt chút nữa mất mạng, vất vả lắm mới cứu về được. Sao mới nghỉ có mấy ngày đã khỏe thế được?”
Diêu đại phu nghi hoặc nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-161.html.]
Người bệnh nào lại không mong sớm khỏe mạnh?
Thấy ông không lên tiếng, Hướng Trung cười nói:
“Nghe nói Diêu đại phu y thuật cao minh, vậy thì phiền ngài cứ kê đơn theo ý mình, điều dưỡng thêm cho công tử nhà ta cũng tốt.”
Diêu đại phu định nói gì, nhưng vừa mở miệng đã chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Hướng Trung, bèn nuốt lời vào bụng.
“Phải, phải, điều dưỡng cũng tốt.”
Dù sao toa thuốc của ông cũng chẳng hại gì đến tính mạng.
Diêu đại phu lặng lẽ đi kê đơn.
Phùng Vận ngồi bên cạnh, thấy vậy liền hỏi: "Chuyện thạch mực, không biết thế tử đã suy nghĩ thế nào rồi..."
"Khụ khụ! Khụ khụ khụ..."
Thuần Vu Diễm lại thấp giọng ho khan, mà một khi đã ho thì dường như không thể dừng lại.
Phùng Vận đành phải ngắt lời, sai người dâng trà rót nước, hầu hạ hắn như hầu tổ tông.
"Thế tử cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
Thuần Vu Diễm nhấp một ngụm trà.
Hắn liếc nàng một cái, tựa hồ có chút bất ngờ, lại cúi đầu nhấp thêm ngụm nữa.
"Thanh hà thêm vào trà, hương thơm nhã nhặn. Trà ngon."
Phùng Vận khẽ cười, đang định tiếp tục bàn về chuyện thạch mặc thì Tiểu Mãn đã vội vã bước lên, khẽ cúi mình với nàng.
"Nữ lang, Giang Ngâm tỷ ở bên ngoài, nói là có việc cầu kiến."
Từ lúc Phùng Vận mang hết đồ đạc của mình từ phủ tướng quân đến thôn Hoa Khê, xem như đã hoàn toàn cắt đứt với nơi đó.
Từ đó về sau, nàng không còn quản chuyện của những cơ thiếp mà Thái hậu ban cho.
Nhưng Nam Quỳ, Sài Anh, Giang Ngâm vẫn đi theo nàng đến thôn Hoa Khê.
Phùng Vận cũng không đuổi họ đi.
Quy củ đặt ra rõ ràng, ai làm việc thì có cơm ăn.
Những ngày qua, những cơ thiếp này đều tự nguyện làm chút việc vặt trong khả năng. Phùng Vận không ép buộc, họ cũng an phận, cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua.
Phùng Vận không biết Giang Ngâm tìm nàng vì chuyện gì.
Nàng liếc nhìn Thuần Vu Diễm, thấy hắn chẳng có phản ứng gì, liền khẽ gật đầu với Tiểu Mãn.
"Cho nàng ta vào."
Giang Ngâm chính là người mà Tiểu Mãn từng bảo là "ngoài nữ lang ra thì xinh đẹp nhất". Nàng ta thường ngày ít nói, làm việc siêng năng, không ba hoa nhiều chuyện, rất khó khiến người khác ghét bỏ.
Vì vậy, trong điền trang, nhân duyên của Giang Ngâm rất tốt.
Phùng Vận không tiếp xúc nhiều với nàng ta, nhưng đối đãi cũng khách khí.
Tiểu Mãn lui xuống thông báo, chẳng mấy chốc, Giang Ngâm đã bước vào.
Nàng ta sở hữu một gương mặt tinh xảo nhưng mong manh, vẻ đẹp dịu dàng thanh khiết, dường như không thích dùng phấn son, chỉ mặc một bộ váy lụa màu hồng khói, bước đi thướt tha như tiên nữ trong nước bất ngờ đặt chân lên bờ.
Ánh mắt nàng ta dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với vẻ sắc bén trong mắt Phùng Vận.
"Thỉnh an nữ lang."
Có lẽ phát hiện trong sảnh có nam nhân, Giang Ngâm khẽ giơ tay áo che nửa gương mặt, nhẹ nhàng bước tới, uyển chuyển thi lễ.
"Thiếp muốn xin nghỉ hai ngày."
Phùng Vận hỏi: "Đi đâu?"
Nàng hỏi đơn thuần là vì lo lắng.
Dù gì thì cũng đang ở trong điền trang của nàng, bên ngoài chiến loạn không yên, nếu xảy ra chuyện gì, nàng cũng không thể không bận lòng.
Không ngờ, vừa nghe câu này, mắt Giang Ngâm liền đỏ hoe.