Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-02-08 23:02:42
Lượt xem: 43
“Vậy thì Giang cơ, ngươi không thể mang đi được.”
“Ồ?” Thuần Vu Diễm lạnh giọng.
Phùng Vận nở một nụ cười tự tin.
“Đại tướng quân nghe lời ta. Ta nói không được, thì ngươi sẽ không thể mang người đi.”
Thuần Vu Diễm nửa cười nửa không, “Ngươi thử xem?”
Phùng Vận cười nhạt, ánh mắt giao nhau với hắn.
Thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng thật ra đầy sự hoài nghi.
Thuần Vu Diễm đã tìm kiếm lâu như vậy, ngày đêm mong nhớ Liên cơ, giờ nàng ta xuất hiện trước mặt hắn.
Đời trước, Thuần Vu Diễm có tìm được nàng ta hay không, Phùng Vận không rõ. Chỉ biết mỗi lần Thuần Vu Diễm đến gây rối nàng, đều lấy Liên cơ làm cái cớ. Ngày đó, khi hắn trúng độc ở Hoa Nguyệt Giản, cũng vừa gọi tên “Liên cơ”, vừa trêu chọc nàng.
Thế nhưng, khi Liên cơ thực sự đứng trước mặt, phản ứng của hắn lại quá mức bình thản...
Điều này không bình thường.
Phùng Vận không khỏi nghi ngờ, đời trước, tên hỗn đản mỗi lần bắt được nàng liền muốn lột y phục kiểm tra bớt trên người, có phải thực sự là Thuần Vu Diễm trước mắt này hay không...
Chẳng lẽ, hắn vẫn chưa xác định được thân phận của Giang Ngâm?
Phùng Vận liếc nhìn hắn, cười nhẹ, ẩn ý gợi mở: “Chỉ cần thế tử chịu đưa ra lợi ích tốt, ta không ngại thay ngươi dò xét một chút, bí mật mà ngươi muốn biết...”
Thuần Vu Diễm đột nhiên lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: “Lần trước ngươi tìm đến Hoa Nguyệt Giản, nói ngươi là Liên cơ, lại còn lộ vết thương trên eo cho ta xem, lừa dối ta... Khi đó, ngươi đã biết Liên cơ ở đâu rồi, đúng không?”
Phùng Vận thoáng sửng sốt.
Nàng không ngờ Thuần Vu thế tử lại suy đoán nhiều như vậy.
Để tránh mọi chuyện phức tạp, nàng vội vàng lắc đầu.
“Hoàn toàn hiểu lầm thôi. Ta chỉ đoán mò.”
Ánh mắt đẹp của Thuần Vu Diễm trở nên u ám, nhìn chằm chằm nàng đầy đe dọa.
“Nếu không phải nàng nói cho ngươi, thì ngươi làm sao biết chuyện của Liên cơ? Lại làm sao biết... trên người Liên cơ có bớt?”
Phùng Vận: ...
Lý lẽ chuyện này, nàng không thể nói cho Thuần Vu Diễm. Nhưng không nói, thì lại không thể giải thích rõ ràng. Thêm vào đó, Giang Ngâm hiện giờ nếu thực sự là Liên cơ, nhìn dáng vẻ nàng ta, hoàn toàn không nhớ gì về đoạn tình khi còn nhỏ với Thuần Vu thế tử.
Không thể tự chứng minh, Phùng Vận đành phản bác ngược lại:
“Chỉ vì nghi ngờ ta, mà thế tử thậm chí không chịu nhận người mình yêu thương nhất, Liên cơ?”
Thuần Vu Diễm cười lạnh: “Ta sẽ điều tra rõ ràng.”
---
Giang Ngâm trở về điền trang vào giữa trưa ngày hôm sau.
Tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt, cả người như mất hồn.
Phùng Vận đến phòng nàng ta.
Bình thường, nàng rất ít khi tới khu vực của đám cơ thiếp. Nghĩ lại, ngoài lần dẫn người đến bắt gian, đây là lần thứ hai nàng bước vào đây.
Giang Ngâm đang ngồi ngơ ngẩn trong phòng, trông như tâm trí vẫn chưa về với thân xác.
Bộ váy lụa thêu ôm sát vòng eo thon, dáng người uyển chuyển mềm mại, đôi mắt khẽ khép dưới hàng mi cụp xuống, làn da trắng nõn. Đây thực sự là một mỹ nhân sắc nước hương trời, phải thừa nhận rằng Thuần Vu Diễm quả có phúc phần.
Phùng Vận dừng lại ngoài cửa một lúc, rồi mới bước vào.
Giang Ngâm vừa nhìn thấy nàng, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng khom người hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-163.html.]
"Nữ lang…"
"Không cần." Phùng Vận ngăn lại, rồi ngồi xuống.
Giang Ngâm rót nước cho nàng, mắt rũ xuống, nhẹ giọng hỏi: "Nữ lang tìm thiếp để căn dặn điều gì?"
Không có việc thì không đến Tam Bảo điện, nàng ta cũng chẳng muốn vòng vo, mà Phùng Vận cũng lười chơi trò đố chữ.
"Nếu có quý nhân để mắt đến ngươi, ngươi có nguyện ý…"
"Thiếp không nguyện ý!" Giang Ngâm vội vàng ngắt lời, dứt khoát từ chối.
Nói xong, nàng ta đặt ấm trà xuống, quỳ ngồi xuống trước mặt Phùng Vận, ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy van nài.
"Nữ lang, xin đừng đuổi thiếp đi, được không?"
96- Tình thư tâm ý.
Phùng Vận hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng tận mắt nhìn thấy Giang Ngâm khi đối diện với Thuần Vu Diễm, lộ ra dáng vẻ e thẹn của nữ nhi.
Nàng cũng biết những thị thiếp này, sống trong điền trang này đầy lo lắng và mờ mịt, trong thâm tâm ai cũng mong cầu một chốn nương thân tốt…
Vậy mà Giang Ngâm lại không chút do dự từ chối?
Chẳng lẽ nàng đã hiểu lầm điều gì?
"Giang cơ, ngồi dậy mà nói." Phùng Vận đưa tay đỡ nàng dậy, kéo nàng ngồi xuống.
"Nếu có điều gì khó nói, ngươi cứ thẳng thắn…."
Thao Dang
Nàng dừng một chút, rồi dịu giọng nhắc nhở:
"Cho dù có chuyện không thể tiết lộ ra ngoài, ta cũng nhất định giữ bí mật cho ngươi."
Giang Ngâm lắc đầu đầy đau khổ, giọng nói nghẹn lại:
"Thiếp không còn nơi nào để đi nữa. Dù có là quý nhân thế nào, cuối cùng cũng chỉ vì dung mạo này của thiếp mà để mắt tới. Nhưng khi nhan sắc phai tàn, thiếp sẽ chẳng khác nào súc vật bị vứt bỏ… Mà thiếp cũng không biết lấy lòng lang quân, không có bản lĩnh như Lạc Nguyệt, tự mình đứng vững còn không xong, đi đến đâu cũng chỉ là chịu khổ…"
Nàng ta ngước mắt lên, tha thiết nhìn Phùng Vận.
"Sài Anh và Nam Quỳ nói không sai, đi theo nữ lang mới là con đường tốt nhất. Xin nữ lang đừng đuổi thiếp đi, để thiếp ở lại trong phủ tướng quân, dù có phải làm gì, thiếp cũng không rời đi…"
Phùng Vận không khỏi bất ngờ.
Trong số hai mươi thị thiếp, Giang Ngâm là người ít nói nhất.
Cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt nàng, như Tiểu Mãn từng nói, làm việc chăm chỉ, lời lẽ cũng biết điều.
Nhưng nàng lại cam tâm từ bỏ cành cao như Thuần Vu Diễm, chuyện này khiến Phùng Vận có phần ngoài ý muốn.
Nàng thậm chí còn nghĩ, có lẽ Giang Ngâm chưa hiểu ý mình.
"Ngươi là cơ thiếp do Thái hậu ban cho Đại tướng quân, ta không có quyền đuổi ngươi đi. Chỉ cần Đại tướng quân không lên tiếng, ngươi có thể ở lại trong phủ."
"Nhưng đây là Trường Môn trang, ta cần hiểu rõ tâm ý của ngươi…"
Nàng hơi dừng lại, ánh mắt sắc bén hơn một chút.
"Ngươi không chịu theo Thuần Vu Diễm, chẳng lẽ là đang chờ mong Đại tướng quân sủng ái?"
Giang Ngâm nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt bên môi Phùng Vận, rất mỏng, rất lạnh.
Nàng ta lập tức hoảng hốt lắc đầu: "Thiếp không có phúc phận đó, thiếp đã sớm không còn hy vọng rồi."
Phùng Vận thản nhiên nói: "Nếu đã vậy, ngươi ở lại đây, nếu không được Đại tướng quân sủng ái, lại bỏ lỡ một mối lương duyên tốt, ngươi sẽ không hối hận, không tiếc nuối sao?"
"Không hối hận, không tiếc nuối!" Giang Ngâm vội vàng lắc đầu, có vẻ cực kỳ kích động, như thể sợ Phùng Vận sẽ đuổi nàng ta đi, đôi mắt ánh lên tầng hơi nước, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
"Thiếp sẽ không câu dẫn Đại tướng quân, chỉ cần nữ lang giữ thiếp lại, cho thiếp một chỗ dung thân, thiếp nhất định sẽ làm việc tận tâm. Dù nữ lang coi thiếp là nô tỳ hay là cơ thiếp, tất cả đều tùy vào ý nữ lang…"