Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 166
Cập nhật lúc: 2025-02-08 23:02:47
Lượt xem: 35
Nhậm Nhữ Đức mấp máy môi, hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
Phùng Vận nhìn hắn, khẽ hỏi:
"Tiên sinh có điều gì lo ngại chăng?"
Nhậm Nhữ Đức đáp:
"Không có, chỉ là... Nhậm mỗ quá mức vui mừng."
Phùng Vận mỉm cười nhẹ nhàng.
"Vậy thì tốt. Tiên sinh hãy về chuẩn bị trước, đợi ta thu xếp ổn thỏa sẽ báo cho tiên sinh hay."
Dứt lời, nàng khẽ hành lễ với Nhậm Nhữ Đức, khi bước ngang qua hắn, ánh mắt thoáng nhìn đứa trẻ kia, nụ cười trong veo nhưng đầy ẩn ý.
"Hài tử thật giống tiên sinh. Vừa nhìn đã biết thông minh lanh lợi."
Nhậm Nhữ Đức cảm thấy như có vật gì nặng đè lên ngực, đến cả răng cũng muốn nuốt ngược vào bụng.
Hắn thậm chí hoài nghi nữ lang này đang chế nhạo mình, liền cười gượng đáp:
"Tiểu nhi tử bất tài, là nữ lang quá khen."
---
Xưởng nông cụ vẫn đang hoạt động rộn ràng. Sau khi Phùng Vận cung cấp hai bữa cơm mỗi ngày, lại căn dặn nhà bếp chuẩn bị đủ thức ăn cho thợ thuyền, cơm có thể lấy thêm tùy ý. Nhờ vậy, tiến độ công việc tăng lên không ít.
Phùng Vận vô cùng hài lòng.
Lúc đang trò chuyện cùng mọi người, trên đường dẫn vào Trường Môn trang, lại có xe ngựa tiến vào.
Hai cỗ xe chen nhau trên đường, khiến Phùng Vận không khỏi cau mày.
Xem ra con đường vào trang cũng cần được mở rộng thêm.
Chẳng bao lâu, có người đến bẩm báo:
"Lý chính nương tử, trong trang có khách tới."
Phùng Vận đứng trên gò đất đã trông thấy người. Trong đám nữ lang xiêm y rực rỡ kia, người ở giữa chính là Phù Dương Nghi. Nhìn thấy nàng ta, A Tả và A Hữu lập tức reo lên, hệt như lũ trẻ con trong thôn, chạy ùa đến.
Phù Dương Nghi đón lấy bọn nhỏ, vừa cười vừa trò chuyện.
Sau đó, nàng ta quay đầu nhìn người đang chậm rãi bước xuống xe ngựa, Thôi Tứ nương tử.
Phùng Vận hơi nhíu mày, hành lễ với Phù Dương Nghi, sau đó hướng về cỗ xe phía sau.
Khải Bính cùng hai bộ khúc vừa từ trong thành trở về.
Hắn tiến lại gần, liếc nhìn Phùng Vận, hạ giọng nói:
"Có thư gởi cho nữ lang."
Phùng Vận hỏi:
"Ai gửi?"
Khải Bính đáp:
"Trung Kinh."
Cả đời nàng chưa từng có lấy một người quen ở Trung Kinh, người có thể gửi thư cho nàng, chỉ có Lạc Nguyệt.
Ngày Lạc Nguyệt rời đi, Phùng Vận đã tặng nàng ấy hai gã tùy tùng, kèm theo một khoản tiền có thể sử dụng tại Tấn Quốc, xem như sính lễ hậu hĩnh. Nhưng người đi rồi, lòng còn ở lại hay không, nàng cũng chẳng thể chắc chắn.
Giờ xem ra, Lạc Nguyệt vẫn chưa quên nàng.
Phùng Vận mời Phù Dương Nghi cùng vài tỳ nữ áo quần sặc sỡ vào tây đường ngồi tạm, sau đó lấy cớ thay y phục để mở thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-166.html.]
Từ nhỏ lớn lên trong Ngọc Đường Xuân, chữ viết của Lạc Nguyệt lại vô cùng ngay ngắn.
Có lẽ vì không chắc thư có thể đến tay Phùng Vận hay không, nội dung thư không đề cập nhiều, chỉ báo bình an, nói rằng nàng ấy đã đến Trung Kinh, tạm thời trú tại phủ Vệ Tranh.
Bởi vì cả nàng ấy và Triệu Tuyết Thanh đều do tướng quân ban tặng, nên Vệ lão phu nhân không mấy ưa thích hai người, nhưng cũng chẳng thể đuổi đi, chỉ là thỉnh thoảng gây khó dễ.
Nhờ có mối quan hệ từ thôn Hoa Khê, Vệ Tranh đối đãi với Lạc Nguyệt đặc biệt hơn những người khác, thậm chí có thể xem là sủng ái. Ngược lại, Triệu Tuyết Thanh bên kia lại vô cùng lúng túng, hai người bọn họ dường như đều cảm thấy khó xử, Vệ Tranh rất ít khi đến thăm nàng ta.
Triệu Tuyết Thanh cả ngày rơi lệ không ngừng, người gầy đi không ít. Nhưng Lạc Nguyệt vốn đã đủ khó khăn để tự lo cho mình, làm sao có sức mà quan tâm đến nàng ta?
Phùng Vận thở dài một hơi, khẽ mỉm cười.
Từ xưa đến nay, mỹ nhân kế luôn là thượng sách, chắc hẳn Lạc Nguyệt sẽ không khiến nàng thất vọng.
Phùng Vận lại mở gói nhỏ do Khải Bính đưa tới.
Trước khi mở, Phùng Vận nghĩ rằng đây chắc là đặc sản Trung Kinh mà Lạc Nguyệt nhờ người mang đến. Nàng không ngờ, khi mở ra và nhìn thấy, thì ra nàng vẫn còn đánh giá thấp vị cô nương phong hoa tuyệt đại của Ngọc Đường Xuân này. Bên trong không chỉ có xuân họa, mà thậm chí còn có hai món đồ nhỏ: một là ngọc thế, một là miến linh (*). Phía trên còn ghi rõ: “Món đồ mới mẻ nhìn thấy ở Trung Kinh.”
(*) Xuân họa, ngọc thế, miến linh: những dụng cụ trợ hứng trong hoạt động người lớn, không tiện giải thích chi tiết, đọc giả có thể tra thông tin trên các công cụ tìm kiếm nhé!
Phùng Vận tự nhận mình đã sống hai kiếp, là một lão sắc quỷ từng trải vô số chuyện đời. Vậy mà khi nhìn thấy thứ Lạc Nguyệt gửi tới, hai má nàng vẫn đỏ bừng như thiêu đốt. Nàng như kẻ trộm, vội vàng liếc mắt nhìn đám nha hoàn, rồi nhanh chóng giấu hết vào ngăn kéo bên dưới án gỗ.
Suy nghĩ thêm chút, nàng lại lo Tiểu Mãn và Đại Mãn vô tình nhìn thấy, bèn cả gan nhét luôn cả chiếc hộp vào phía sau giá sách.
Bởi vì hai người ấy không thích đọc sách, sẽ không động vào mấy thứ này.
Làm xong tất cả những việc đó, Phùng Vận mới nhận ra mình đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Phù Dương Nghi đang ngồi trong tây sảnh đã tỏ vẻ không kiên nhẫn, còn Thôi Trĩ trông có vẻ khá điềm tĩnh. Tây sảnh có một cửa sổ lớn, treo rèm tre, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Phùng Vận bước lại gần, Phù Dương Nghi liền lộ vẻ không vui.
"Ngỡ rằng nữ lang đã rơi xuống hố phân rồi chứ?"
Phùng Vận cười nhẹ, hành lễ với nàng ta rồi ngồi xuống chiếc ghế, khoanh chân lại.
"Xin lỗi đã làm mất thời gian."
Phù Dương Nghi không nhanh không chậm hừ một tiếng.
Tiểu Mãn là một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng, ngoài việc đến điền trang thì chẳng nói câu nào nữa.
Tiểu Mãn mới mười sáu tuổi, nhìn nàng ta chẳng giống gì với di mẫu của mình, Lý Tang Nhược
Lý Tang Nhược có khuôn mặt quả hạnh nhân, các nét sắc sảo rõ ràng, dễ khiến người khác có cảm giác lạnh lùng, kiêu kỳ, khí thế rất mạnh mẽ, nàng ta đúng là một vẻ đẹp sắc sảo.
Thôi Trĩ có gương mặt tròn đầy, tươi tắn, là kiểu “mặt phúc” mà các gia đình giàu có ưa thích, hiền hòa và dễ nhìn, làn da và tóc đen óng ánh rõ ràng đã được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng không đến mức làm người ta kinh ngạc, không trắng như Phù Dương Nghi, cũng không đẹp như Phùng Vận.
Có lẽ vì Thôi Trĩ không thực sự thích đến Trường Môn trang và cũng không ưa gì Phùng Vận, mà trong ánh mắt nàng ta luôn có chút lạnh nhạt, không giấu được sự không hài lòng.
Chỉ có Phù Dương Nghi từ đầu đến cuối luôn nói không ngừng.
Mặc dù Phù Dương Nghi là quả phụ một thời gian, nhưng tuổi chỉ mới đôi mươi, vẫn là một thiếu nữ, đầy sự tò mò, hỏi tới hỏi lui đủ thứ.
Phùng Vận đáp lại nhẹ nhàng, giữ đúng phép tắc, làm tròn vai trò chủ nhà.
Ngồi một lát, Phù Dương Nghi nói muốn ra ngoài xem ruộng lúa.
Bên ao sen, còn lại hai đóa sen tàn, nàng ta nhìn mà đôi mắt sáng lên, thực sự muốn xuống nước vớt chúng lên.
Thao Dang
Ở quê nàng ta, Bình Thành, làm gì có những thứ này.
Vậy là Phùng Vận lại nói về sen và củ sen, Phù Dương Nghi nghe say mê, còn Thôi Trĩ mặt mũi lạnh lùng, không nói một câu.
Phùng Vận giả vờ không nhìn thấy sự không hài lòng của nàng ta, bảo người mang trà nước đến, chuẩn bị sẵn trong thủy tạ bên ao.
“Quận chúa đi mỏi rồi, nghỉ chút đi.”
Phù Dương Nghi cũng hỏi Nhậm Nhữ Đức câu tương tự.