Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-02-10 19:27:59
Lượt xem: 37
Đại Mãn sức khỏe khá hơn một chút, cố gắng cầm cự đến khi Bình Nguyên quận chúa đến cầu xin cho các nàng.
Tiểu Mãn thì vì lớn tiếng cãi lại, phẫn nộ mắng chửi, bị thái giám chấp pháp ra tay tàn nhẫn. Khi được khiêng ra khỏi Gia Phúc điện, nàng đã không còn hơi thở.
Phùng Vận không thể bảo vệ bản thân, cũng không thể bảo vệ được các nàng…
Tiểu Mãn cứ thế bị người ta sống sờ sờ đánh c.h.ế.t ngay trước mắt nàng.
Lý Tang Nhược hẳn đã tính toán kỹ lưỡng thời gian. Những ngày đó, Bùi Quyết vừa hay đi đến đại doanh Hổ Bôn quân. Đến khi hắn trở về phủ tướng quân, đã là nửa đêm hai ngày sau.
Phùng Vận co ro một mình trong chăn, trống rỗng, vô hồn.
Nàng phát sốt.
Nhưng Tiểu Mãn đã chết, Đại Mãn đang dưỡng thương. Những kẻ hầu hạ còn lại đều không phải người của nàng, nàng cũng không muốn phiền ai, chỉ lặng lẽ chờ đợi, như một con thú nhỏ lặng lẽ đón đợi cái chết.
Bùi Quyết hỏi nàng làm sao vậy.
Nàng đáp: “Áo choàng hỏng rồi, Tiểu Mãn c.h.ế.t rồi.”
Bùi Quyết gọi ngự y đến chẩn đoán, kê đơn, lại bảo nha hoàn hâm nóng lò sưởi, nhét vào trong chăn nàng.
Nhưng nàng vẫn lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy, môi trắng bệch, sắc mặt không chút huyết sắc, trông chẳng khác nào một ác quỷ vừa bò ra khỏi mộ.
Bùi Quyết ôm nàng cả đêm, sưởi ấm cho bụng và chân nàng.
Nửa đêm, nàng gọi tên Tiểu Mãn, gọi áo choàng hồ ly của nàng, khóc đến nước mắt đầm đìa.
Bùi Quyết có lẽ hơi mất kiên nhẫn, dỗ dành không được, bèn kéo nàng vào lòng, hôn nàng.
Hắn vốn không phải người nhiều lời, ngay cả khi thân mật cũng dường như chỉ vì chuyện ấy, nhưng đêm đó, Phùng Vận thân thể không tiện, không thể hầu hạ hắn, hắn cũng không cưỡng cầu. Hắn chỉ thỉnh thoảng hôn nàng vài cái, như đang dỗ dành, lại như đang an ủi một con mèo con c.h.ó nhỏ bị thương.
Có lẽ, những nam nhân càng lãnh đạm, cứng nhắc, lúc dịu dàng lại càng khiến người ta động lòng.
Khi đó, Phùng Vận đã nghĩ, nếu Bùi Quyết có thể giúp nàng đòi lại công bằng, về sau nàng nhất định sẽ một lòng một dạ hầu hạ hắn. Thân thể là của hắn, lòng cũng là của hắn…
Nhưng nàng đợi rất lâu, Bùi Quyết vẫn không hề nhắc đến chuyện này.
Tiểu Mãn c.h.ế.t oan uổng.
Một tấm chiếu rách cuốn lấy thi thể, bị khiêng ra khỏi phủ. Vì là người bị Thái hậu hạ lệnh đánh chết, thậm chí ngay cả tang sự cũng không thể làm.
Phùng Vận khóc đến gan ruột đứt từng khúc, trong khi Lý Tang Nhược vẫn bình thản làm thái hậu của nàng ta, tùy tiện lấy đi mạng sống của kẻ khác…
Mà cái c.h.ế.t của Tiểu Mãn chỉ đổi lại một điều duy nhất: từ hôm đó trở đi, Lý Tang Nhược không còn triệu nàng vào cung, bên cạnh Phùng Vận cũng xuất hiện thêm vài nha hoàn.
Toàn là người của Bùi Quyết.
Các nàng theo sát nàng từng bước, nói rằng tướng quân phái các nàng đến bảo vệ nàng.
Còn nói gì mà, tướng quân sẽ không để nàng bị ức h.i.ế.p nữa.
Các nàng nói rất nhiều lời hay về Bùi Quyết, kể rằng hắn vì chuyện nàng bị sỉ nhục mà nổi trận lôi đình, trên triều suýt nữa động thủ với Lý thừa tướng, còn khiến triều thần cười nhạo…
Phùng Vận không tin.
Nam nhân ở triều đình nổi giận, không phải vì chuyện quốc gia đại sự, cũng là vì quyền thế lợi ích, nào có ai vì một nữ nhân trong hậu viện mà tranh cãi?
Huống chi, nàng chỉ là một nữ nhân được dâng từ nước địch.
Nhóm nha hoàn theo sát không rời.
Phùng Vận lại cảm thấy ghê tởm.
Ghê tởm bọn họ, ghê tởm Bùi Quyết, càng ghê tởm chính mình.
Nàng giống như một con chim bị bẻ gãy cánh, không còn khả năng bay lượn, chỉ có thể bị nhốt trong lồng, từng ngày từng ngày chờ đợi thức ăn của chủ nhân, giá trị tồn tại dường như chỉ còn dựa vào niềm vui hay giận dữ của chủ nhân. Những ngày như thế, dài đằng đẵng, đau khổ khôn cùng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-172.html.]
“Nữ lang, nữ lang…”
Giọng của Tiểu Mãn cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Phùng Vận ngẩng đầu, nhìn Tiểu Mãn đang nhảy nhót vui vẻ, bất giác bật cười.
Nàng cười dịu dàng, nhưng khóe mắt đã đỏ hoe.
“Nữ lang làm sao vậy?” Tiểu Mãn tưởng mình làm sai chuyện gì, giọng có chút căng thẳng. “Bọn nô tỳ nói nữ lang mặc chiếc áo choàng này nhất định sẽ rất đẹp, ai cũng muốn xem… xem nữ lang khoác lên người thế nào.”
Ứng Dung cũng nói: “Đúng vậy, nữ lang thử xem, đừng để bọn họ chạm tay vào mãi, lỡ làm nhăn mất thôi.”
Thợ may lúc nào cũng yêu thích tác phẩm của mình.
Lời này khiến mọi người đều bật cười.
Phùng Vận cũng mỉm cười, “Được.”
Nàng mang guốc mộc, để Tiểu Mãn cầm áo choàng gấm tới khoác lên người. “Thế nào?”
Đôi guốc hơi cao, càng tôn lên dáng người vốn đã cao ráo của nàng, khiến nàng trông thướt tha duyên dáng, khí chất cao quý…
“Thay vì nói y phục làm tôn thêm con người, chẳng bằng nói con người làm rạng rỡ y phục.”
“Áo choàng lộng lẫy, nhưng vẫn chẳng sánh được một phần của nữ lang.”
“Chỉ tiếc hồng phấn hữu sắc, làm bẩn dung nhan, che mờ ngài ngọc…”
Phùng Vận thấy ánh mắt ngưỡng mộ của đám nha hoàn , khẽ cười, cởi áo choàng ra.
“Gấp lại đi, chờ đến mùa đông rồi mặc.”
Rồi nhìn mọi người một lượt, nàng nói: “Ứng cơ hiếm khi tới đây, bảo phòng bếp làm thêm vài món nhắm rượu, chúng ta hâm rượu uống, trò chuyện đôi ba câu.”
101- Dã tâm chưa dứt.
Tửu phường ở An Độ quận đã khai trương, trong Trường Môn trang, Phùng Vận cất giấu không ít rượu quế hoa, đám nha hoàn, cơ thiếp ở bên nàng đã quen, vừa nghe thấy liền reo hò vui mừng…
Ngay lúc đó, Thuần Vu Diễm tới Trường Môn trang.
Hắn dẫn theo tùy tùng, xe ngựa bạch mã hết sức bề thế.
Hướng Trung nói, thế tử đã uống thuốc của Diêu đại phu, tình trạng thuyên giảm đôi chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn tức ngực, e là còn dư độc, nên đến tìm Diêu đại phu tái chẩn…
“Làm phiền rồi, mong được ngồi nhờ quý trang một lát.”
Lần trước chưa bàn xong chuyện mỏ thạch mặc, Phùng Vận nhìn Thuần Vu Diễm như nhìn thần tài.
“Mời thế tử vào trong.”
Nhân lúc chờ đại phu Diêu đến, Phùng Vận cố ý tìm Giang Ngâm.
Thao Dang
Vừa rồi Giang Ngâm vẫn còn ở bên cạnh Ứng Dung, thỉnh giáo nàng về đường kim mũi chỉ, vậy mà Thuần Vu Diễm vừa đến, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Xem ra nàng ta đối với Thuần Vu Diễm quả nhiên không có chút ý nghĩ nào.
Phùng Vận quan sát Thuần Vu Diễm ung dung thưởng trà, tò mò hỏi:
“Thế tử đã tra được thân phận của Liên Cơ chưa?”
Thuần Vu Diễm lắc đầu, rồi lại khẽ gật đầu.
“Nhiều năm trôi qua, không cách nào chứng thực. Nàng không nhớ ra ta, chẳng ai có thể làm gì…”
Phùng Vận nói: “Năm xưa thế tử gặp Liên Cơ, có che mặt không?”
Thuần Vu Diễm nhìn nàng. “Không.”
“Vậy có từng nói cho nàng ấy biết danh tính và thân phận của mình không?”