Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-02-10 19:28:08
Lượt xem: 22

"Các ngươi theo Hạ quân cùng đi, làm chứng một phen."

Hạ Khiết thấy nàng ứng đối tự nhiên, cũng chỉ có thể cắn răng gật đầu.

Một nhóm người cẩn thận theo sau Phùng Vận đi về chính thất.

Cửa khép hờ, thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ lan tỏa.

Hạ Khiết đi đầu, đưa tay đẩy nhẹ cửa, nhìn vào bên trong, không kìm được kinh ngạc bật thốt lên: "A!"

Phùng Vận biết hắn đã nhìn thấy gì, nhẹ giọng nói:

"Đêm nay ta thấy trong người không tiện, sợ nửa đêm tỉnh giấc khó khăn, liền gọi tỷ muội tới bầu bạn… Nàng đã ngủ, ta cũng không muốn đánh thức nàng..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy Hạ Khiết đột nhiên cúi đầu ôm quyền.

"Thuộc hạ bái kiến Đại tướng quân!"

~~~~~~~~~~

Chương này thật là oái oăm…

~~~~~~~~~~

103- Khát vọng mong ta.

Phùng Vận khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ hận không thể tự chọc mù hai mắt mình.

Không phải nàng đã giấu Thuần Vu Diễm trong chăn rồi sao?

Tại sao người ngồi kia lại là Bùi Quyết?

Quỷ thần gì đây, một màn biến hóa khó tin?

Bùi Quyết không khoác bộ giáp lạnh lẽo thường ngày, mà chỉ mặc một lớp trung y mềm mại, trông có phần mệt mỏi và biếng nhác, như thể vừa bị ai đó đánh thức khỏi giấc ngủ. Khuôn mặt cương nghị của hắn không cần giận cũng đủ uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng quét qua, lập tức trấn áp tất cả những người đang đứng nơi cửa.

Hạ Khiết, Phùng Vận, mấy gia nhân cùng hai nữ nhân kia.

Tất cả đều sững sờ không nhúc nhích.

Không thấy Thuần Vu Diễm đâu, Phùng Vận cũng không dám hỏi.

Trong thâm tâm, nàng mong rằng, nhân lúc nàng sai người đi mời Hạ Khiết, Thuần Vu Diễm đã tự mình chạy thoát.

Bùi Quyết mở miệng, giọng trầm thấp:

"Bên ngoài ồn ào không dứt, có chuyện gì vậy?"

Bị tướng quân nhìn chằm chằm, Hạ Khiết thấy lưng mình tê rần, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu mấy cái.

"Bẩm Đại tướng quân, là… là một chút hiểu lầm..."

Bùi Quyết liếc nhìn Phùng Vận, người đang không ngừng đảo mắt quanh phòng, rồi chậm rãi đứng dậy khỏi tháp, khoác thêm ngoại bào bước đến.

"Hiểu lầm gì?"

"À, chuyện này…" Hạ Khiết lắp bắp.

Hắn sắp gây đại họa rồi!

Bắt gian mà lại bắt trúng Đại tướng quân.

Làm sao thu dọn cục diện đây?

Hạ Khiết thấy tóc gáy dựng ngược, nhắm mắt nuốt nước bọt, vừa định ôm quyền bẩm báo sự thật, thì bỗng từ hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, cùng với giọng hô hào của mấy huynh đệ nhà họ Trương.

"Hạ quân, đừng có thiên vị đó nha!"

"Hạ quân, chuyện này liên quan đến thanh danh của Đại tướng quân..."

"Cả thôn Hoa Khê đều đang nhìn đấy."

"Tên kia là đạo tặc hay gian phu, cứ lôi ra ngoài cho mọi người xem một phen, chẳng phải sẽ rõ ràng sao? Chẳng lẽ Hạ quân định thẩm vấn ngay trong phòng à?"

Trương Nhị Bính còn chưa dứt lời, mấy huynh đệ phía sau đã phá lên cười ha hả.

Bộ dạng vô cùng ngông cuồng.

"Cho chúng ta nhìn qua gian phu của Lý chính nương tử đi, xem có đáng mặt hay không!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-177.html.]

Không khí đã bị đẩy lên đến cao trào...

Người xem náo nhiệt, phấn khích chẳng khác gì đón năm mới.

Hạ Khiết không ngừng liếc nhìn sắc mặt của Bùi Quyết.

Đại tướng quân không lên tiếng, Hạ Khiết đành phải giả chết.

Đám thôn dân tụ tập ngoài gian chính, một phần bị xúi giục mà kích động làm loạn.

Một phần khác lại mơ hồ có chút lo lắng.

"Các ngươi làm loạn như vậy, sợ là sẽ gây ra chuyện lớn..."

"Phải đó, đắc tội với Lý chính nương tử, chẳng khác nào đắc tội với Đại tướng quân, đến lúc truy cứu... e là không xong đâu."

"Đúng vậy... đúng vậy."

"Đừng có điên rồ nữa, trong phòng nữ lang sao có thể có đạo tặc hay gian phu? Bôi nhọ thanh danh nữ lang một cách vô cớ, nếu thực sự bị truy cứu, các ngươi, những kẻ hùa theo gây chuyện, không ai thoát được đâu..."

Huynh đệ nhà họ Trương thấy có người phá rối, bèn lạnh lùng trừng mắt nhìn.

"Đám ngu xuẩn không có kiến thức, kiếp trước là c.h.ế.t vì ngốc hay sao?"

"Chúng ta đang giúp Đại tướng quân bắt gian phu, là vì danh dự của Đại tướng quân..."

Hắn nói giọng lớn, vang như chuông đồng, đang nói đến cao trào thì đám đông bỗng nhiên im bặt.

Có người kêu lên: "Mau nhìn đi, đó có phải là... Bùi đại tướng quân không?!"

"Là tướng quân... Người trong phòng nữ lang là Đại tướng quân ư?"

Trương Nhị Bính đảo mắt nhìn bọn họ một lượt.

"Bùi Đại tướng quân hiện đang trấn giữ Tín Châu, chuẩn bị giao chiến với quân Tề kìa."

"Đừng lấy Đại tướng quân ra dọa người, chúng ta đang vì ngài ấy thanh lý môn hộ, nếu ngài biết được, e là còn cảm kích chúng ta không kịp ấy chứ..."

Trương Nhị Bính vừa nói đến đây, thì một nam nhân khoác áo choàng chậm rãi bước ra từ ánh sáng nhập nhoạng.

"Ngươi muốn bản tướng quân cảm tạ ngươi thế nào?"

‘Oanh’ một tiếng, như có pháo nổ ngay giữa đám người.

"Đại tướng quân!"

"Là Bùi đại tướng quân!"

Trương Nhị Bính hít sâu một hơi, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.

Ánh mắt Bùi Quyết quét qua một lượt, sát khí thấm nhuần từ chiến trường tức khắc lan tỏa lạnh lẽo.

Đám đông như thể bị ai bóp c.h.ặ.t cổ họng, đồng loạt nín bặt.

Trương Nhị Bính không dám tin nhìn Bùi Quyết, lại nhìn sang Phùng Vận, Hạ Khiết và những người đi theo hắn, hai mắt gần như trợn lồi ra khỏi hốc mắt.

Ngay lúc đám người vẫn đang sững sờ đứng đó, lúng túng đến mức không biết ai mới là kẻ khốn đốn hơn, Bùi Quyết vươn tay nắm lấy tay Phùng Vận, siết nhẹ trong lòng bàn tay.

Thao Dang

"Một đám dân đen càn quấy. Hạ Khiết, dẫn đi thẩm vấn. Kẻ chủ mưu xử trảm, kẻ tòng phạm tống ngục."

Hạ Khiết dạ một tiếng, chuẩn bị ra lệnh. Nhưng ngay lúc ấy, Phùng Vận đột nhiên siết c.h.ặ.t tay Bùi Quyết.

"Tướng quân chớ vội."

Màn kịch hay mới vừa khai màn, Bùi Quyết trở về liền chen ngang, làm rối hết nhịp điệu của nàng.

Cho dù Hạ Khiết có khiến huynh đệ nhà họ Trương c.h.ế.t trong đại lao, thì thế nào?

Chết vài con c.h.ó săn mà thôi.

Còn kẻ chủ mưu đứng sau màn, chẳng hề bị ảnh hưởng, càng không bị tổn hại chút nào.

Như vậy chẳng phải quá rẻ cho chúng hay sao? Tính thế nào cũng là nàng chịu thiệt.

"Theo ta thấy, tướng quân không cần phải đại động can qua."

Phùng Vận đặt tay lên cổ tay Bùi Quyết, khẽ nâng mắt, dùng ánh mắt ‘ta rất ấm ức nhưng ta phải nghĩ cho đại cục’ mà nhìn hắn.

"Mọi người cùng một thôn, sau này ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nếu ầm ĩ đến mức này, còn có thể chung sống thế nào nữa đây..."

Loading...