Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 179

Cập nhật lúc: 2025-02-10 19:28:12
Lượt xem: 30

Phùng Vận thầm thở dài một hơi, cắn răng quay về phòng.

Bùi Quyết đang đợi nàng.

Hắn nằm trên chỗ nàng vẫn quen nằm, cầm cuốn sách nàng hay đọc trước khi ngủ, chân mày hơi nhíu lại, trông có vẻ rất bình thản.

Phùng Vận ổn định tâm thần, mỉm cười thi lễ.

"Vì sao tướng quân lại bất ngờ trở về?"

Bùi Quyết ngước mắt nhìn nàng, cất giọng hờ hững: "Có người gửi thư nói nhớ ta đến khô cả gan ruột, chờ ta khải hoàn trở về để cùng vui trọn đêm?"

~~~~~~~~~~~

Bùi Quyết: Ta có phải về không đúng lúc, làm gián đoạn gì không? Nếu vậy, ta đi?

Phùng Vận: Không không, vừa đúng lúc… giải quyết giúp ta một mối nguy cấp.

Bùi Quyết: Lại đây ta xem, nguy cấp chỗ nào?

Phùng Vận: … Còn giở trò lưu manh nữa, ta sẽ thu thập ngươi đó?

~~~~~~~~~~~

104- Nghĩa địa Tu La.

Phùng Vận nhìn gương mặt lạnh nhạt của hắn, ánh mắt khẽ xao động.

"Tướng quân thắng trận rồi?"

Bùi Quyết đáp: "Đêm qua quân Tề tổng tấn công cánh trái ở Tín Châu, quân khinh kỵ của ta tận dụng địa thế có lợi, dựa vào thành phòng thủ, đồng thời giáp công hai cánh quân địch. Trận chiến kéo dài ba canh giờ, quân Tề đại bại trước trận..."

Hắn không né tránh việc trò chuyện chiến sự với Phùng Vận.

Nhưng lại kể một cách nhẹ bẫng.

Chỉ mấy câu mà đã gói gọn toàn bộ sự tàn khốc nơi chiến trường.

Thao Dang

Phùng Vận hỏi: "Sau đó thì sao?"

Bùi Quyết đáp: "Thừa thế truy kích đến đại doanh quân Tề. Chúng cắt đuôi để chạy, tự đốt trại, lui về tám mươi dặm ngoài thành, đóng quân phòng thủ ở vịnh Kim Đàm..."

Bỗng nhiên hắn cúi đầu nhìn nàng: "Tính là thắng trận chứ?"

Phùng Vận nhìn vào gương mặt không biểu cảm của hắn, khẽ cười: "Đương nhiên rồi."

Ánh nến chập chờn.

Trong phòng thoang thoảng mùi hương sen cười, là loại hương Phùng Vận điều chế sau khi đến thôn Hoa Khê, dùng trầm hương, đinh hương, quế cùng bột hoa sen khô phối lại. Nàng rất thích.

Không lạnh lẽo sắc sảo như mùi mai tuyết, nhưng dịu nhẹ, thanh thuần, vừa vặn phù hợp với khung cảnh hai người lúc này.

Ánh mắt giao nhau, trong khoảng lặng mà thứ cảm xúc m.ô.n.g lung cũng dần lan tỏa.

Bùi Quyết vươn tay, kéo nàng vào lòng, để hương thơm vấn vít.

Hình như nàng có thể nghe thấy hơi thở của chính mình, ngắn và nhẹ.

Bùi Quyết cúi đầu nhìn nàng, không làm thêm động tác dư thừa nào: "Ngao Thất ngày nào cũng viết thư cho nàng, sao nàng không hỏi hắn?"

Quả nhiên không có chuyện gì qua mắt được Bùi đại tướng quân.

Phùng Vận khẽ cười, nhớ tới thiếu niên đã nhiều ngày chưa gửi thư đến.

Nàng hỏi: "Ngao Thất thế nào rồi?"

Bùi Quyết siết tay c.h.ặ.t hơn, ánh mắt trói c.h.ặ.t lấy nàng, đầu hắn cúi thấp xuống, hơi thở nóng bỏng men theo vành tai, phả vào cổ áo, khiến làn da nàng như thiêu đốt.

"Quân khinh kỵ giáp công, Ngao Thất dẫn đầu cánh trái. Hắn có thiên phú chiến trận, rất biết ứng biến. Ta chuẩn bị điều binh đến Tịnh Châu, hôm qua Ngao Thất đã theo Hồng Giáp quân của Chu Trình lên đường rồi."

Phùng Vận khẽ nhíu mày: "Trước giờ ngài không thích để hắn xông pha tiền tuyến mà?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-179.html.]

Bùi Quyết cười nhạt: "Ngoại sanh lớn rồi, không quản nổi nữa."

Lời này, hàm ý dường như còn nhiều hơn thế.

Đáng tiếc Phùng Vận đang đắm chìm trong tin tức Bùi Quyết sắp điều binh đến Tịnh Châu, không để ý đến ẩn ý ấy. Nàng trầm ngâm giây lát, đến khi ngẩng đầu thì đã chạm ngay vào đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm rời vỏ, lạnh lùng nhưng lại thâm sâu khó dò.

Nàng khẽ mỉm cười, nét mặt thư thái.

“Tịnh Châu đường thủy bốn phương thông suốt, lại có trọng binh trấn thủ. Tướng quân có chắc chắn phần thắng không?”

Bùi Quyết đáp: “Chiến trường biến hóa khôn lường, không ai có thể nắm chắc phần thắng tuyệt đối.”

Mỗi lần ra trận đều có thể đối mặt với cái chết.

Ngay cả danh tướng bách chiến bách thắng cũng phần nhiều c.h.ế.t nơi sa trường.

Phùng Vận cảm thấy hôm nay Bùi Quyết nói nhiều hơn thường lệ, gương mặt hắn không lộ ra điều gì khác lạ, nhưng trong lòng nàng lại thấy bất an…

Cứ có cảm giác người này đang che giấu tâm tư gì đó…

Mà vị thế tử Thuần Vu kia đột nhiên biến mất trong phòng, lại thành tâm bệnh của nàng.

“Nếu vậy, tướng quân hẳn là đã rất mệt rồi?” Phùng Vận nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn, cùng sự mỏi mệt không cách nào che giấu. Nàng có thể tưởng tượng ra cảnh sáng nay hắn vẫn còn đuổi đánh quân Tề đến vịnh Kim Đàm, đến tối đã xuất hiện tại thôn Hoa Khê, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.

Hắn chắc hẳn đã rất mệt, rất kiệt sức rồi.

Nàng chần chừ một chút, rồi chỉ tay về phía nhuyễn tháp.

“Tướng quân cứ ngủ ở đây đi, ta ra phòng ngoại nghỉ tạm một đêm…”

Bùi Quyết không nói gì.

Nhưng khi nàng đứng dậy định rời đi, hắn lại bất ngờ nắm lấy cổ tay mảnh mai của nàng.

Phùng Vận không kịp phản ứng, cả người rơi thẳng vào lồng n.g.ự.c hắn. Nàng ngỡ ngàng xoay mặt đi, “Tướng quân?”

Bùi Quyết mím c.h.ặ.t môi, nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa bên má nàng. Dưới ánh đèn phảng phất hương sen dịu nhẹ, ánh mắt hắn bỗng trở nên nóng rực, tràn đầy chiếm đoạt.

Ngoài cửa sổ, gió đêm nổi lên, làn gió thu se lạnh lùa vào phòng.

Phùng Vận cảm nhận được cơn lạnh, khẽ run lên một chút, liền bị hắn giữ c.h.ặ.t eo, xoay người áp nàng xuống đệm.

“Đừng đi.” Hơi thở mát lạnh của hắn phả vào mặt nàng, giọng nói khàn khàn.

Cơn mưa ngoài trời bất chợt ào xuống, tí tách gõ lên cửa sổ và mái ngói, che lấp nhịp tim dồn dập của hai người. Trong khoảnh khắc đối mắt, hơi thở hòa quyện, môi hắn liền phủ xuống cùng tiếng mưa rền rĩ…

Nhiệt liệt, cuồng dã, không kẽ hở, triền miên vây lấy nàng. Như thể mang theo cảm xúc không cách nào nói rõ, lại như một cơn sóng ngầm đã tích tụ hàng ngàn hàng vạn năm, mặc sức hoành hành trên người nàng. Hơi thở nóng rực quấn lấy nhau, khoái cảm dâng lên tràn khắp nơi, tiếng rên khẽ bị đè nén tận cùng nơi cổ họng…

Ngoài rèm, Đại Mãn và Tiểu Mãn lén nhìn nhau, rồi vội vàng cúi đầu, đỏ mặt lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Ngay cả đám thị vệ cũng lùi xa hơn một chút.

“Tướng quân…”

Phùng Vận thở không nổi, hai tay bám c.h.ặ.t lấy cổ hắn, căng thẳng như sắp chìm vào biển nước.

Nàng có cảm giác mình sắp bị tan chảy, từng lời nói ra đều gấp gáp:

“Ta… Tướng quân chờ đã, ta có chút bất tiện…”

Ánh mắt Bùi Quyết lạnh lùng quét qua nàng, giữ lấy cổ tay nàng, đột nhiên trầm giọng.

“Ngươi còn có cơ hội.”

Phùng Vận trống rỗng cả đầu óc, nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Cái gì… cơ hội gì?”

Ngón tay hắn trượt dọc theo vòng eo nàng, mặt không đổi sắc, môi gần như lại áp xuống…

Không ngờ, ngay khoảnh khắc ấy, một cái tát không nặng không nhẹ liền rơi xuống, ngay trên bờ m.ô.n.g mềm mại của nàng.

Loading...