Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:23:33
Lượt xem: 106

“Trần phu nhân đã nghiêm khắc với người ở Mai Hương Các, lại còn dung túng bọn hạ nhân ức h.i.ế.p ta. Ai biết chuyện này, đứng sang bên trái.”

“Trần phu nhân còn tung tin rằng Phùng Thập Nhị nương từ nhỏ đã mắc bệnh cuồng loạn, lời nói hành động thiếu chừng mực, cử chỉ phóng túng, hoàn toàn không có phong thái khuê các, không xứng làm hôn phối của Tiêu Tam lang... Ai biết chuyện này, đứng sang bên trái.”

Phùng Vận hỏi nhiều chuyện cũ, giọng điệu điềm nhiên, ý tứ không rõ ràng.

Nhưng mỗi câu nàng nói, đều có người rời khỏi hàng và bước sang bên trái.

Trong lòng họ nghĩ, Thập Nhị nương muốn hỏi những việc này hẳn sẽ hỏi kỹ lưỡng, họ chỉ cần đem những hành động xấu xa của chủ cũ phơi bày ra hết, nhất định có thể tranh công lấy lòng chủ nhân mới.

Không ngờ Phùng Vận hỏi xong, nàng đếm người, chỉ khẽ mỉm cười hài lòng.

“Được rồi. Người bên trái, để Phương công công mang đi hỏi tội. Người bên phải, theo ta rời khỏi.”

Phương công công: “???”

Hắn mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, nhưng sự đã rồi, không còn cách nào khác, đành mặt lạnh liếc Phùng Vận một cái, rồi gọi thị vệ đến áp giải người đi.

“Hu hu…”

Trong lao ngục, tiếng khóc đồng loạt vang lên.

Đến lúc này họ mới hiểu, Phùng Vận đang trả thù. Nhưng họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đưa những kẻ ba không (ba không: không biết, không nghe, không thấy) rời đi, bất lực cầu xin, hoặc chửi rủa trong tuyệt vọng.

Phùng Vận không hề bận tâm.

Những người này, hoặc là đồng lõa với Trần thị, hoặc là những kẻ tiểu nhân.

Dẫu Phương công công không đến, nàng cũng sẽ không nương tay. Giờ có Phương công công làm thay, lại càng tiết kiệm sức lực cho nàng.

12- Chỉnh đốn phủ cũ.

Rời khỏi lao phủ, Phùng Vận dường như vô tình hỏi Ngao Thất.

“Những phạm nhân bị áp giải về Trung Kinh, sẽ xử lý thế nào?”

Ngao Thất vẫn còn đang nghĩ đến vẻ mặt của Phương công công, như vừa nuốt phải ruồi, khó chịu mà không thể nôn ra, hắn vui vẻ đáp:

“Tùy theo tội danh mà xử. Kẻ đáng c.h.ế.t thì xử tử, kẻ không đáng c.h.ế.t sẽ bị sung quân, bổ sung vào đội ngũ binh lính, xây dựng công trình, hoặc làm nô bộc tặng cho các vương công quý tộc...”

Phùng Vận hỏi: “Chuyện hôm nay, có khiến tướng quân gặp rắc rối không?”

Ngao Thất không nghe ra sự dò xét trong lời nàng, cười khẩy một tiếng, “Hoàng đế Đại Tấn của chúng ta mới bốn tuổi, Thái hậu nương nương chấp chính, hoàn toàn tín nhiệm đại tướng quân. Năm đó, nếu không nhờ tướng quân một tay nâng đỡ, thì ngai vàng kim loan không biết sẽ do ai...”

Ngao Thất đột nhiên ngừng lời.

Hắn ý thức được mình đã nói quá nhiều, lại thấy Phùng Vận vẫn thản nhiên như không, không có vẻ gì để tâm, mới vuốt sống mũi đổi chủ đề.

“Nữ lang cứ yên tâm. Thái hậu nương nương vừa đẹp vừa nhân hậu, tuyệt đối sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó tướng quân, càng không nghe lời gièm pha của cái tên họ Phương kia.”

Phùng Vận liếc nhìn, khẽ mỉm cười: “Thái hậu rất đẹp sao? Đẹp đến mức nào?”

Ngao Thất đối diện với nụ cười dịu dàng của nàng, tim như bị vật nặng đập mạnh, sững người một lúc mới hồi thần, bực mình vì lỡ lời, liền cố ý đáp bằng giọng hậm hực:

“Quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, dù sao cũng đẹp hơn nữ lang. Trong đại doanh của tướng quân, không ai là không ngưỡng mộ Thái hậu nương nương.”

Phùng Vận hỏi: “Ngươi ngưỡng mộ sao?”

Ngao Thất: “Tất nhiên.”

Phùng Vận lại hỏi: “Tướng quân ngưỡng mộ sao?”

Ngao Thất nhất thời á khẩu, có chút bực bội.

“Liên quan gì đến ngươi? Hỏi nhiều làm gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-18.html.]

Đúng là không nhịn được chọc ghẹo! Phùng Vận biết tiểu tướng quân tương lai này da mặt mỏng, bèn mỉm cười thướt tha bước đi phía trước.

Ngao Thất nhìn theo tấm lưng mảnh mai ấy, cổ họng kỳ lạ giật giật, bàn tay to lớn tự vỗ vào mặt mình.

“Sao ta lại có thể so sánh Thái hậu nương nương với một nữ nhân hèn mọn? Tội đáng muôn chết!”

---

Người hầu mang đồ trở về phủ, Phùng Vận liền ra lệnh cho bọn họ đi rửa ráy sạch sẽ, rồi đến tiền sảnh nghe chỉ thị.

Nửa canh giờ sau, Phùng Vận thay đổi y phục một chút rồi bước qua.

Sảnh đường đã được quét dọn sạch sẽ, tỳ nữ đặt trà ở vị trí nàng thường ngồi khi còn ở nhà.

Phùng Vận liếc mắt nhìn một cái, không đổi sắc mặt, kéo theo vạt váy dài bước lên vị trí chủ vị ngồi xuống.

"Đưa lên."

Tỳ nữ không dám ngẩng đầu, "Dạ."

Giờ ngọ vừa tới, thời tiết lại âm u, ánh sáng mờ ảo chiếu lên gò má trắng như sứ của Phùng Vận, tạo nên một tầng sáng lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn lâu.

Khí thế của Thập Nhị nương thậm chí còn hơn cả lão gia khi trước.

Bất kể thân phận nàng là đích trưởng nữ của Phùng gia hay sủng thiếp của Bùi Quyết, không ai dám coi thường.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều đến đông đủ, quỳ ngồi đầy cả một phòng.

"Từ khi gia phụ dâng ta đi, đốt lương thực rồi trốn thoát, ta với Phùng thị ở Hứa Châu đã không còn ân tình. Mối quan hệ với các ngươi cũng từ đó mà chấm dứt. Ở đây không còn Phùng thị Hứa Châu, chỉ có Phùng Vận của An Độ."

Giọng nói của Phùng Vận nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định và mạnh mẽ.

Mọi người trong lòng khẽ thở dài, lo sợ bất an mà cúi đầu hành lễ.

"Chúng nô tài nhận lệnh."

Thao Dang

Một tia sáng từ cửa sổ chiếu vào.

Phùng Vận mặt mày điềm tĩnh quay đầu.

Dường như nhìn thấy Phùng Vận đứng trong ánh sáng mờ nhạt, cúi đầu mà hành lễ với nàng.

Một cảm giác trống trải thoáng qua, mơ hồ lướt qua lòng.

Đây là niềm an ủi mà tái sinh mang lại.

Trong thời loạn thế này, nam nhân chưa chắc dựa vào được, nhưng có người dưới tay, kho lúa đầy ắp, có tiền có quyền thì có thể sống sót.

Những điều mà kiếp trước Phùng Vận đã bỏ qua, kiếp này nàng phải tìm lại hết, nàng muốn từ từ rèn luyện ra bộ xương sắt thép của riêng mình.

Nàng lại nói: "Từ nay về sau các ngươi hãy mở mắt cho sáng, tay chân nhanh nhẹn một chút, đồng tâm hiệp lực cùng ta xây dựng gia nghiệp, ta nhất định không bạc đãi các ngươi. Nếu có kẻ nào không nghe lệnh mà làm càn, đừng trách ta không nói tình nghĩa."

Mọi người đồng thanh hành lễ: "Dạ."

Tiếp theo, Phùng Vận không chút rối loạn phân công lại công việc cho mọi người, đồng thời thay đổi một số tên mà Trần phu nhân đã đặt.

Ví dụ như đổi "Mai Hương Các" nơi nàng từng ở thành "Trường Môn Viện", bảng hiệu và câu đối của "Thái Thú Phủ" nàng cũng sai người gỡ xuống cất đi, một nét bút xóa sạch dấu vết cũ.

Trong phủ bận rộn dọn dẹp, mọi thứ đều có trật tự.

Nhưng tin tức mà Phùng Vận mong muốn vẫn chưa truyền đến, không biết Bùi Quyết nhận được thư của nàng sẽ có phản ứng gì...

Còn nữa, phủ thêm nhiều miệng ăn như vậy, lương thực là một vấn đề lớn.

Phùng Vận đã đưa xe lừa nhỏ trở về từ quân Bắc Ung, nhưng với số người trong phủ thì cũng chỉ như muối bỏ bể.

Loading...