Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 183

Cập nhật lúc: 2025-02-12 19:09:06
Lượt xem: 37

Phùng Vận khẽ cười:

“Thế tử tự nhìn xem mình thành ra thế nào rồi, chỉ còn mỗi cái miệng là còn lợi hại...”

“Bùi Quyết!” Thuần Vu Diễm chẳng buồn nhìn nàng, đôi mắt đỏ ngầu gườm gườm về phía nam nhân đang cầm kiếm Bích Ung, “Thả ta ra, ngươi và ta quyết đấu.”

Thao Dang

Đề nghị này đúng là điên rồ.

Một người là thần tài gia, một người là thổ địa bồ tát...

Hai người ai bị đánh c.h.ế.t cũng chẳng phải chuyện tốt đối với Phùng Vận.

“Hai vị.” Phùng Vận cố gắng hoà giải, “Cũng chẳng phải thâm cừu đại hận gì, tại sao chúng ta không ngồi xuống từ từ nói chuyện… Lúc này loạn thế đang cận kề, vì sự hữu nghị giữa Đại Tấn và Vân Xuyên, hai vị nên lấy hòa làm quý.”

“Ngươi câm miệng!”

“Nàng câm miệng!”

Hai người nam nhân đồng thanh quát.

Phùng Vận giật nhẹ mí mắt, chưa kịp mở lời thì Bùi Quyết đã khẽ vung Bích Ung kiếm, c.h.é.m đứt dây thừng trói c.h.ặ.t Thuần Vu Diễm.

Thuần Vu Diễm bật dậy như cá chép nhảy sóng, trong chớp mắt đã đứng thẳng.

Nắm tay y như gió táp thẳng vào n.g.ự.c Bùi Quyết.

Lần này không cần báo hiệu, cũng chẳng còn nói đến võ đức.

Nhưng Bùi Quyết đã sớm chuẩn bị, thản nhiên nghiêng người, giấu Bích Ung kiếm ra sau, dáng vẻ như muốn nhường hai chiêu, tựa như dạo bước trong sân...

Ban đầu, Thuần Vu Diễm có chút giận dữ, ba chiêu liên tiếp vẫn chẳng chạm được vào góc áo Bùi Quyết. Quay sang, thấy Phùng Vận đã bình thản ngồi lại trên ghế, vẻ mặt chăm chú như đang xem kịch, thậm chí còn ôm cả chăn vào lòng…

Y liền từ từ trấn tĩnh lại.

Người chơi chim ưng lại bị chim ưng mổ mắt.

Muốn cười nhạo Phùng Thập Nhị, cuối cùng bản thân lại trở thành trò cười.

Nếu thua một cách thảm hại, sau này làm sao y có thể bước đi trước mặt Phùng Thập Nhị?

Thuần Vu Diễm đột nhiên nheo mắt, như con hổ đói vồ mồi, thân mình tung lên không trung, tựa như cánh chim cắt sải cánh, nhanh chóng đá thẳng về phía Bùi Quyết. Thanh kiếm Tụ Ngọc trên người y cũng theo đó mà rời vỏ, nhanh như tia chớp...

Lần này là thật.

Ánh mắt Phùng Vận thoáng trở nên sắc bén.

“Hai vị...”

Không ai để ý đến nàng.

Dáng người cao ráo của Bùi Quyết khẽ ngả về sau, nhìn thanh kiếm Tụ Ngọc sượt qua vai mình.

Thân ảnh của Thuần Vu Diễm hạ xuống vững vàng trên án thư của Phùng Vận, xoay người rồi đ.â.m tới, động tác nhẹ nhàng như nước chảy, tà áo bay phấp phới…

Phùng Vận hốt hoảng kêu lên.

Câu nói nghẹn trong cổ cuối cùng cũng bật ra:

“Hà tất phải liều mạng...”

Nàng nhìn mà tim đập thình thịch.

Còn Đại Mãn và Tiểu Mãn đứng ngoài cửa, đến thở mạnh cũng không dám.

Đánh nhau rồi!

Bùi tướng quân và Thuần Vu thế tử đánh nhau rồi.

Tiếng động lớn như vậy, chẳng mấy chốc đã kinh động đến các bộ khúc và thị vệ đang trực. Họ cầm đao xông về phía chính phòng.

Nghe tình hình không ổn, Phùng Vận đang định nói gì đó.

Chỉ thấy Bùi Quyết đột nhiên quay người, lớn tiếng quát:

“Không có lệnh của ta, không ai được phép vào!”

Tả Trọng đang canh giữ bên ngoài, trong lòng chợt thấy lạnh sống lưng, đáp gấp:

“Dạ!”

Vì thế, khi đám bộ khúc của Khải Bính và thị vệ còn chưa bước chân lên bậc thềm chính phòng, đã thấy Tả Trọng cầm đao đứng dưới mái hiên, bên cạnh còn có Tiểu Mãn đang đỏ mặt.

“Tả thị vệ, xảy ra chuyện gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-183.html.]

Tả Trọng ho nhẹ một tiếng.

“Mọi người yên tâm, không có gì xảy ra cả...”

Tiếng đánh đ.ấ.m “bình bình bang bang” từ phòng của Phùng Vận lại vọng ra đúng lúc.

Kịch liệt thế này, làm sao có chuyện không xảy ra?

Khải Bính nhìn Tả Trọng đầy nghi ngờ, tay đặt lên chuôi đao.

“Có phải tướng quân và nữ lang tranh cãi không?”

Tả Trọng thoáng lúng túng.

Không thể nào nói thẳng rằng trong phòng nữ lang thật sự có một gã nam nhân lạ mặt, đúng không?

Lại càng không thể nói Đại tướng quân đang quyết đấu với gã nam nhân đó chứ?

Hắn đành phải chọn cách nói khéo léo hơn:

“Đại tướng quân… đang dạy nữ lang tập võ…”

Tập võ?

Nửa đêm tập võ?

Một nhóm người đứng lặng trong gió thu, đưa mắt nhìn nhau.

Lúc đầu, Khải Bính vô cùng lo lắng, sợ nữ lang chịu thiệt.

Nhưng thời gian đánh nhau kéo dài, hắn dần yên tâm hơn.

Chắc chắn là đang dạy nữ lang tập võ rồi. Nếu không, với thể trạng của nữ lang, Đại tướng quân muốn đánh nàng chẳng khác nào bẻ cành liễu, làm gì mà cần đến ngần ấy thời gian?

Người bên ngoài đều thả lỏng.

Nhưng Phùng Vận trong phòng lại căng thẳng vô cùng.

Nếu nói về thể trạng và khả năng cận chiến, Bùi Quyết chắc chắn mạnh hơn Thuần Vu Diễm rất nhiều. Nhưng hiện tại hắn lại mặc giáp trụ, loại trang phục thích hợp cho chiến trường nhiều người, nhưng khi đánh đơn đấu lại có phần hạn chế sự linh hoạt, mà đối thủ của hắn lại là Thuần Vu thế tử, kẻ nổi danh với sự nhanh nhẹn…

Hai người quấn lấy nhau, chiêu qua chiêu lại khiến Phùng Vận hoa cả mắt.

Người có dung mạo đẹp, ngay cả khi đánh nhau cũng khiến người ta thưởng thức như một loại nghệ thuật.

Phùng Vận nhìn mãi, dần nhận ra rằng cả hai đều cố tình kiềm chế chiêu thức, không thực sự muốn lấy mạng đối phương. Thấy vậy, nàng thả lỏng đôi phần, chỉ cảm thấy khô cả họng, liền định rót chén trà nóng, ngồi xuống thưởng thức tiếp.

Nàng vừa định đứng lên thì chợt thấy thanh Bích Ung kiếm lướt qua án thư, phát ra một tiếng “ong” sắc lạnh…

Để tránh mũi kiếm, Thuần Vu Diễm theo bản năng lùi bước, cả người đập mạnh vào giá sách của nàng.

“Rầm” một tiếng!

Giá sách đổ xuống.

Phùng Vận trơ mắt nhìn chiếc hộp nàng giấu trong ngăn bí mật lăn xuống đất, va chạm mấy lần rồi lăn thẳng đến góc tường.

Từ bên trong, thứ được giấu kỹ kia cũng theo đó mà rơi ra…

Về chiếc miến linh, hai người kia có lẽ không nhận ra.

Nhưng vật còn lại…

Chỉ cần là nam nhân, ai cũng nhìn ra ngay lập tức.

Hai người vốn đang đánh nhau vì phá hỏng đồ của chủ nhà mà ngừng tay, bốn mắt trừng xuống vật nọ trên đất, biểu cảm vừa kỳ quái vừa chấn động.

Trong đầu Phùng Vận nổ “oành” một tiếng.

Nàng đứng cứng đờ tại chỗ, lỗ tai nóng ran như sắp bốc cháy…

~~~~~~~~~~

Phùng Vận: Trời ơi, ai đó làm ơn giáng một tia sét đánh c.h.ế.t ta đi!

Thuần Vu Diễm: Ta… ta không nhìn thấy gì hết.

Bùi Quyết: Giết hắn, thế là không ai biết gì cả.

Thế là lại đánh tiếp.

Phùng Vận: Hai người cứ đồng quy vu tận luôn đi cho rồi.

~~~~~~~~~

Loading...