Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-02-12 19:09:08
Lượt xem: 31
106- Khuôn mặt đỏ bừng.
"Chày thuốc của ta…"
Phùng Vận buột miệng thốt ra câu này, chỉ là phản xạ muốn cứu vãn tình thế.
Nhưng nàng đã đánh giá quá cao da mặt của mình.
Nói dối mà trái lương tâm không phải chuyện dễ. Hai nam nhân đồng loạt nhìn về phía nàng, khiến nàng lập tức đỏ mặt vì sự vụng về lộ liễu của chính mình, chỉ hận không có tia sét nào giáng xuống để kết thúc chuyện này.
Nàng vô cùng hối hận.
Sớm biết thế này, khi Lạc Nguyệt gửi đồ từ Trung Kinh đến, nàng đã nên hủy nó đi…
Nhặt cũng không được, không nhặt cũng không xong.
Nói gì cũng dở, mà im lặng cũng không xong…
May mà Bùi Quyết nhanh chóng giúp nàng giải vây.
Hắn ném thanh Bích Ung kiếm xuống, vung nắm đ.ấ.m giáng thẳng vào mặt Thuần Vu Diễm.
Thuần Vu Diễm đang ngẩn ngơ nhìn vật tròn lăn dưới đất, nào ngờ Bùi Quyết lại bất ngờ ra tay?
"Bùi Vọng Chi, ngươi quá đáng lắm rồi!"
Thuần Vu Diễm tóc tai rối bù, lớp phấn son trên mặt đã nhòe đi đôi chút, nhưng dù thế nào, mỹ nhân vẫn là mỹ nhân. Y sở hữu dung mạo tuyệt mỹ, cắn răng nghiến lợi, tiện tay lau mặt, nắm đ.ấ.m siết c.h.ặ.t kêu răng rắc vì cơn giận dữ.
"Nhìn thấy ta và Phùng Thập Nhị cùng chăn gối, hai bên vui vẻ, ngươi tức đến phát điên rồi chứ gì? Bản thế tử thích nhất là nhìn bộ dạng khó chịu của ngươi đấy… Đợi đến khi ngươi ra chiến trường, ta lại đến, đêm nào cũng đến quấn lấy nàng…"
Miệng lưỡi y như bôi dầu, lời nói nhanh và độc, chọc người tức đến ói máu.
Bùi Quyết không tranh cãi với hắn, chỉ động tay chứ không động miệng.
Phùng Vận nhìn hai người giao đấu qua lại, bình thản đi đến nhặt hai món đồ nhỏ kia lên, rồi thản nhiên nhét xuống dưới bàn trang điểm, lặng lẽ quay lại giường ngồi.
Hai nam nhân như có sự ăn ý ngầm, không ai liếc nhìn động tác vụng trộm của nàng, cũng không hỏi, không nhắc tới, tựa như đều chìm đắm trong trận đấu "giết c.h.ế.t đối phương hoặc bị đối phương g.i.ế.t chết" của mình.
"Bùi Vọng Chi, ngươi đừng tự cho mình là quan trọng!" Thuần Vu Diễm lớn tiếng nói: "Chỉ cần ngươi chưa cưới nàng, thì đừng cản người khác tranh đoạt. Giai nhân đoan trang, quân tử yêu thích, ai có bản lĩnh thì giành trước…"
Y nói rất hay.
Nhưng số lần bị đánh nhiều hơn Bùi Quyết.
Tính ra thì… miễn cưỡng xem như hòa nhau.
Chỉ có điều, những lời y nói càng lúc càng chói tai, cứ như muốn trút hết bực tức khi nãy bị nhốt dưới gầm giường nghe trộm vậy.
Phùng Vận thật sự không chịu nổi nữa, tai nàng ong ong.
"Hai vị, có thể nghe ta nói một câu không?"
"Đừng đánh nữa!"
Nàng thở dài, nhìn chằm chằm Bùi Quyết đang lạnh lùng như băng.
"Tướng quân chẳng phải chỉ còn một canh giờ thôi sao? Đã qua bao lâu rồi?"
Bùi Quyết im lặng, như thể không nghe thấy, chỉ lạnh mặt tiếp tục ra đòn.
Phùng Vận lại quay sang Thuần Vu Diễm:
"Thế tử, nếu miệng ngươi không thu lại, c.h.ế.t rồi cũng chẳng ai lo nhặt xác cho đâu."
Thuần Vu Diễm cười cười: "Ta không thu lại được. Yên tâm, chọc tức c.h.ế.t Bùi Vọng Chi rồi, ta sẽ thu xác giúp hắn."
Phùng Vận thấy hai người này dầu muối không vào, hít sâu một hơi, cuối cùng phát tác.
"Đều im miệng cho ta! Ở trong phòng ta đánh qua đánh lại, rốt cuộc là diễn cho ai xem? Sợ người khác không biết trong phòng ta có hai nam nhân hoang dã đang đánh nhau hay gì? Hay cảm thấy danh tiếng của ta quá tốt, nhất định phải gây phiền phức cho ta?"
Nàng dồn sức quát một hơi.
Đám nha hoàn và bộ khúc bên ngoài nghe vậy liền run lên ba cái.
Hai người đang đánh đến khó phân thắng bại cũng nhìn nhau một cái, đồng loạt thu tay.
Thuần Vu Diễm thở hổn hển, trừng mắt nhìn Bùi Quyết, khóe môi cong lên đắc ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-184.html.]
"Thập Nhị thương ta, ta đều nghe theo nàng."
Phùng Vận thật sự muốn đ.ấ.m c.h.ế.t y.
Nghe theo nàng cái quỷ gì?
Rõ ràng là đánh không lại Bùi Quyết, muốn xuống nước mà lại không cam lòng mất mặt!
Nhưng miệng y lại khéo léo biết bao. Lời nói như thể y và Phùng Vận vốn là đồng bọn, chiếm hết lợi thế miệng lưỡi.
Có lẽ Bùi Quyết cũng đã mệt. Trên người khoác giáp trụ, mồ hôi tuôn như mưa, so với Thuần Vu Diễm mặc thường phục giao đấu thì hao tổn sức lực nhiều hơn. Lại thêm mệt mỏi sau khi lao về từ Tín Châu, đôi mắt đỏ rực kia dù đã cố kìm nén cảm xúc, vẫn lộ rõ sự bạo ngược khó che giấu.
Nếu đánh tiếp, thật sự sẽ có người chết.
Bùi Quyết uống một ngụm trà lạnh, bước đến bên cửa sổ với vẻ lạnh lùng.
Hắn đẩy cửa sổ ra, từng hạt mưa lất phất bay vào, làm giọng nói hắn thêm lạnh lẽo:
“Cút!”
Thuần Vu Diễm thản nhiên ngồi phịch xuống giường:
“Phùng Thập Nhị còn chưa bảo ta cút, ngươi tính là cái gì...”
Phùng Vận bị y làm cho đau đầu, vội bước tới kéo người:
“Mau đi đi, ngươi đi nhanh cho ta nhờ!”
Thuần Vu Diễm vẫn mặc trung y, mái tóc dài buông xõa, trên mặt còn phấn hồng chưa lau. Sau trận giao đấu, khuôn mặt y đỏ bừng, mồ hôi túa ra đầy trán. Bộ dáng này thế nào cũng giống như một mỹ nhân vừa bị làm nhục...
Y thản nhiên mặt dày nói:
“Bên ngoài đang mưa đấy. Ta đây không sống được bao lâu nữa, lại sinh ra đẹp thế này, đi ra ngoài chẳng phải rất nguy hiểm sao?”
Phùng Vận tức muốn phát điên:
“Vệ sĩ của ngươi đâu? Hướng Trung đâu? Tang Giao và Ân Ấu đâu?”
Thuần Vu Diễm cười cợt:
“Không biết. Chắc c.h.ế.t cả rồi.”
Phùng Vận cười lạnh hai tiếng, cúi xuống lôi từ dưới gầm giường ra chiếc mặt nạ và áo khoác của y, đưa lên trước mặt.
Thuần Vu Diễm ngẩng đầu, cười rực rỡ như hoa nở:
“Nàng cởi ra thế nào, thì mặc lại cho ta y như thế đi...”
Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Quyết lia qua, mang theo từng cơn gió băng giá.
Phùng Vận thấy vậy, liền túm lấy cây roi dài treo bên giường:
“Ngươi có đi không hả...”
Thuần Vu Diễm vội vã:
“Đi, ta nghe lời Thập Nhị.”
Dáng vẻ mềm mỏng như thể tình thâm ý sâu này, rõ ràng muốn làm nàng tức chết.
Thao Dang
Sau khi mặc chỉnh tề và đeo mặt nạ, y bước đến cửa sổ, rồi lại quay đầu nhìn:
“Thập Nhị, bên ngoài đang mưa.”
Phùng Vận ra ngoài gọi Tiểu Mãn mang tới một chiếc ô giấy dầu đưa cho y.
Thuần Vu Diễm lúc này mới nở nụ cười nhàn nhạt, mang theo vẻ bí ẩn khó dò:
“Biết ngay là nàng thương ta mà.”
Giọng nói như có móc nhỏ quyến rũ lòng người, khiến Phùng Vận... chỉ muốn quất roi vào người y.
Nhưng y chẳng hề hay biết, còn quay đầu nhìn Bùi Quyết, nhếch miệng cười, rồi cúi người hành lễ:
“Đệ đi trước, huynh nhớ chăm sóc thật tốt cho Thập Nhị của chúng ta.”
Câu nói này quả thực rất đáng bị ăn đòn.