Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-02-12 19:09:10
Lượt xem: 31

May mắn thay, y cũng biết chừng mực, chưa dứt lời đã tung người nhảy lên, nhanh chóng biến mất qua cửa sổ.

Căn phòng vừa rồi còn huyên náo, thoắt chốc đã trở nên tĩnh lặng.

Mưa không lớn, nhưng tiếng mưa len vào trong phòng, khuấy động cả không gian. Bùi Quyết lặng lẽ đứng đó, bộ giáp trên người phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, toát ra vẻ lạnh lùng vô cùng.

Phùng Vận dùng đôi mắt đen láy dừng trên người hắn, chậm rãi bước tới.

"Giờ tướng quân có muốn nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi không?"

Ánh sắc đỏ nơi đuôi mắt Bùi Quyết dịu đi đôi chút, hắn khẽ "Ừm" một tiếng.

Phùng Vận khẽ mỉm cười, gọi Đại Mãn và Tiểu Mãn vào pha trà, mời Bùi Quyết ngồi xuống đối diện bên chiếc kỷ gần cửa sổ, trong khi hai nàng dọn dẹp lại căn phòng ngổn ngang.

Hai người yên lặng đối diện nhau.

Cơn gió thu lướt qua, bên tai bất chợt vang lên tiếng chuông gió lanh lảnh, trong trẻo dễ nghe. Tiếng chuông hòa với âm thanh tí tách của mưa, càng khiến lòng người thêm trầm tư.

Phùng Vận vô thức ngẩng đầu nhìn Bùi Quyết.

Hắn cũng đang nhìn nàng.

Ánh mắt đen sâu thẳm, dường như có điều muốn nói.

"Buồn ngủ sao?"

Phùng Vận hơi bất ngờ.

Nàng thấy rõ hắn muốn nói gì đó, nhưng không nghĩ lại là câu này.

"Đúng là có hơi buồn ngủ." Bình thường giờ này nàng đã sớm say giấc, hôm nay cố thức đến giờ này, dù không thấy mệt nhưng đôi mắt đã khô rát.

"Ngủ đi." Bùi Quyết liếc nhìn chiếc giường đã được nha hoàn chỉnh lại ngay ngắn. "Đợi mưa tạnh ta sẽ đi."

Phùng Vận cầm ấm trà trên bếp nhỏ, rót thêm nước cho hắn.

"Tướng quân đi xa trở về, sao ta có thể không bầu bạn cùng ngài?"

Bùi Quyết: "Không cần để ý đến ta."

Câu này nghe có vẻ như mang chút ấm ức, nhưng khi Phùng Vận ngẩng đầu, nàng chỉ thấy một đôi mắt lãnh đạm vô tình.

Hắn ngồi trước án gỗ, trông còn cô quạnh hơn cả băng sơn.

Phùng Vận cười khẽ, giọng nhẹ nhàng trò chuyện:

"Đại huynh ta vẫn khỏe chứ?"

"Tốt."

"Thân thể đã hồi phục chưa?"

"Vẫn chưa hoàn toàn."

"Những ngày qua, đa tạ tướng quân đã chăm sóc huynh ấy."

Bùi Quyết không nói gì.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng mưa tí tách rơi.

Phùng Vận nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, sống lưng bất giác dâng lên cơn ớn lạnh.

"Gần đây tướng quân ngủ không ngon phải không?"

Đôi mắt kia, gương mặt kia, nhìn qua đã thấy thiếu ngủ.

Cảnh tượng khiến nàng không thoải mái, bèn đề nghị: "Hay là tướng quân chợp mắt một lát? Ta đã dặn nhà bếp chuẩn bị ít đồ ăn, đợi xong ta sẽ gọi tướng quân dậy, ăn lót dạ rồi hẵng đi."

Bùi Quyết nhìn nàng một cái. "Nàng sẽ ở lại với ta?"

Giọng hắn rất dễ nghe.

Trong mắt hắn là một tia nóng rực, bàn tay dài thon khi cầm chén trà dường như ẩn chứa dòng chảy ngầm, như một cây cung kéo căng hết mức, nhưng lại không thể b.ắ.n ra mũi tên, chỉ đành ngấm ngầm chịu đựng.

Hai gò má Phùng Vận hơi nóng lên.

"Tất cả tùy tướng quân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-185.html.]

Đôi mắt Bùi Quyết đỏ lên, hắn đứng dậy bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Hắn cúi đầu nhìn nàng trong thoáng chốc, khi hơi thở Phùng Vận trở nên rối loạn, eo lưng tê dại, thì hắn lại chỉ kéo chăn lên đắp kín cho nàng.

"Ngủ đi."

Hắn không nhìn Phùng Vận nữa, chỉ tựa đầu giường nằm xuống, vẫn chưa cởi giáp, khép mắt như thể đang chợp mắt giả vờ.

Thao Dang

Hắn rất quy củ.

Không còn cái vẻ tùy tiện như lần đầu gặp gỡ.

Phùng Vận nghiêng người, lặng lẽ nhìn hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Toàn thân hắn đều toát lên vẻ cứng cỏi, bộ giáp trên người cũng vậy. Đã lâu không gặp, hắn dường như đen hơn một chút, nét tuấn lãng ngày nào giờ đây ẩn chứa vẻ tiều tụy, càng khiến đường nét khuôn mặt thêm phần lạnh lùng sắc bén. Nhìn kỹ, từ dưới tai kéo dài đến cổ vẫn còn vết sẹo nhạt, chắc vết thương không sâu, nay đã gần như lành hẳn.

Có thể thấy chiến trường hiểm ác đến nhường nào...

Phùng Vận vừa nhìn vừa suy nghĩ, chẳng biết từ khi nào đã thiếp đi.

Lúc nàng mở mắt tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ. Cơn mưa đêm qua đã tạnh, bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh như vừa được gột rửa, cả thế giới dường như khoác lên tấm áo mới, thanh khiết và tươi sáng.

Tựa hồ chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.

Phùng Vận ngáp một cái, gọi Tiểu Mãn vào.

"Tướng quân đi lúc nào vậy?"

Tiểu Mãn đáp: "Trời còn chưa sáng đã đi rồi."

Phùng Vận nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, rồi hỏi: "Hắn có ăn gì chưa?"

Tiểu Mãn lắc đầu, nhưng khi thấy ánh mắt Phùng Vận trầm xuống, nàng vội cười tươi: "Nhưng nữ lang yên tâm, ta đã lén nhét vào tay nải của Tả hộ vệ hai mươi quả trứng luộc, hơn mười chiếc bánh lớn, thêm một lồng màn thầu trắng, bọn họ chắc chắn không bị đói đâu."

Phùng Vận bật cười nhìn nàng: "Vẫn là ngươi lanh lợi nhất."

Tiểu Mãn ngượng ngùng cười, đôi tai đỏ bừng.

Hôm nay Phùng Vận có chuyện quan trọng cần làm, đầu óc nhanh chóng thoát khỏi trạng thái mơ màng, khôi phục sự bình tĩnh. Nhưng không ngờ, lúc chải đầu, nàng bỗng phát hiện chiếc hộp nhỏ mình giấu vội dưới bàn trang điểm đêm qua đã không cánh mà bay.

"Nữ lang đang tìm gì sao?" Tiểu Mãn hỏi.

Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Phùng Vận.

"Đồ ta để dưới bàn trang điểm đâu rồi?"

107- Phùng Vận lập uy.

Tiểu Mãn nhíu mày, chợt nhớ ra điều gì đó: "Hình như lúc tướng quân đi có mang theo một chiếc hộp. Là của nữ lang sao?"

Phùng Vận khựng lại, dở khóc dở cười.

"Thôi vậy, không sao cả."

Hắn nhìn thấy vật đó, nhưng không hỏi, sau đó cũng không nhắc đến, lại còn lặng lẽ mang đi. Hắn định làm gì đây?

Thôi thì... mang đi rồi, xem như chuyện xấu hổ này cũng khép lại.

Phùng Vận dẹp đi tâm tư, vốn không định bận lòng thêm...

Nào ngờ, lúc Tiểu Mãn dọn dẹp phòng, lại phát hiện trên bàn có một gói thuốc, bên trên đặt một phong thư.

Tiểu Mãn không dám mở ra, liền đưa cho Phùng Vận.

"Có phải thư tướng quân để lại không?"

Ngoài hắn ra, còn ai vào đây?

Tên đầu gỗ này, có chuyện cũng chẳng bao giờ chịu nói thẳng.

Phùng Vận mở thư.

Trong thư viết rằng gói thuốc kia là dược liệu điều dưỡng thân thể cho nàng, dược liệu quý hiếm, Phù Dương Cửu phải vất vả lắm mới tìm được, không được lãng phí, nhất định phải uống.

Nhưng hắn còn đặc biệt dặn dò:

"Sau khi sạch kinh nguyệt, mới được dùng."

Dưới cùng có một hàng chữ, nét bút mạnh mẽ phóng khoáng:

"Chơi bời hại sức khỏe, không có lợi cho việc dưỡng bệnh. Đợi ta khải hoàn trở về, sẽ cho nàng ăn thứ tốt hơn."

Loading...