Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 187

Cập nhật lúc: 2025-02-12 19:09:14
Lượt xem: 24

Ánh mắt khinh bỉ và lạnh lẽo kia quét thẳng về phía Tống Thọ An, không hề che giấu.

"Ngươi nghĩ ai gia muốn mạng của ả sao?"

"Một mạng tiện nhân, đáng để ai gia phải bẩn tay sao?"

Điều nàng ta muốn là danh tiếng của Phùng thị bị vùi dập, để ả phải chịu đựng những lời dị nghị như nàng ta, muốn ả thất sủng trong mắt Bùi Quyết, để hắn nhìn thấu bộ mặt thật của ả, rồi ruồng bỏ như một chiếc giày rách, như con ruồi c.h.ế.t thối mà gạt sang một bên. Nàng ta muốn ả bị người người chà đạp, bị khinh miệt, bị giày xéo…

Nếu không, làm sao có thể giải tỏa mối hận trong lòng nàng ta?

Làm sao xoa dịu những cơn đau như d.a.o cắt mà nàng ta phải chịu đựng ngày đêm?

Chết ư? Không, nàng ta tuyệt đối không để Phùng thị chết.

Nàng ta muốn ả sống không bằng chết.

"Tống Thọ An." Giọng Lý Tang Nhược lạnh nhạt, "Trong hôm nay, ngươi lập tức đưa ra phương án xử lý hậu quả cho ai gia. Nếu không, chức vụ Chủ ty của Địch Kỵ Ty này, ngươi cũng không cần làm nữa."

Tống Thọ An giật nảy mình.

Hắn vừa mới nếm trải niềm vui sướng khi quyền lực nằm trong tay.

Cảm giác đó quá mê hoặc, hắn không nỡ từ bỏ...

"Điện hạ!" Tống Thọ An quỳ trên đất, lê gối tiến đến trước mặt Lý Tang Nhược, hai tay ôm lấy đầu gối nàng ta, ngẩng lên cầu xin, dịu dàng nịnh nọt.

"Tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ điện hạ chu đáo… Điện hạ chính là trời của tiểu nhân, điện hạ nói gì, tiểu nhân nghe nấy. Vì Thái hậu điện hạ mà làm trâu làm ngựa cũng là nguyện vọng cả đời của tiểu nhân. Xin điện hạ đừng bỏ rơi tiểu nhân…"

Lý Tang Nhược nheo mắt nhìn hắn.

Cố tìm kiếm bóng dáng của người ấy trên gương mặt tuấn tú này…

Nhưng càng nhìn lại càng xa lạ, càng nhìn càng thấy chán ghét…

"Cút!"

Nàng ta vung chân đạp ra.

Lực không mạnh, nhưng Tống Thọ An thuận thế ngã xuống, ôm lấy chân nàng ta đặt vào lòng, chậm rãi vuốt ve, rồi quỳ xuống hôn lên đó một cách thành kính.

"Điện hạ trách phạt tiểu nhân là điều nên làm…"

"Điện hạ muốn phạt thế nào, tiểu nhân đều nhận."

"Chỉ là… xin đừng bỏ rơi tiểu nhân."

Trong lòng Lý Tang Nhược dâng lên từng đợt căm hận, nhưng từ những lời mềm mỏng của Tống Thọ An, nàng ta lại tìm được chút an ủi đúng lúc…

Cái miệng kia, người ấy chưa từng nói lời hay ý đẹp.

Nhưng Tống Thọ An thì có thể.

Cái miệng biết nói lời dễ nghe này, lại nằm trên gương mặt như thế, thật quý giá biết bao?

Trên đời này sẽ không có người thứ hai là Bùi Quyết.

Cũng không có kẻ nào giống Bùi Quyết như Tống Thọ An nữa.

Nàng ta cúi đầu nhìn nam nhân đang quỵ lụy nịnh nọt trước mặt, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.

"Thật sự phạt thế nào cũng được sao?"

Tống Thọ An đắm đuối nhìn nàng ta, "Mọi sự đều tùy điện hạ trách phạt…"

Lý Tang Nhược khẽ nhướng mày, định rút chân lại, nhưng đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng ho của Phương công công.

"Điện hạ, Phó chủ ty Địch Kỵ Ty, Vệ Tranh cầu kiến."

Lý Tang Nhược liếc Tống Thọ An một cái, ra hiệu cho hắn ngoan ngoãn quỳ sang một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-187.html.]

Sau đó, nàng mới lạnh giọng nói: "Truyền."

Vệ Tranh bước vào điện, thấy Tống Thọ An đang quỳ một bên, khóe môi liền nhếch lên nụ cười lạnh. Còn Tống Thọ An cũng quét hắn một ánh nhìn phức tạp.

Tống Thọ An cho rằng Vệ Tranh đang ghen tị với mình.

Dù gì thì hắn cũng có thể ngủ với Thái hậu, còn Vệ Tranh thì không.

Vệ Tranh coi hắn là kẻ ngu xuẩn, một việc tốt có thể làm thành trò cười, mất hết thể diện của Đại Nội Địch Kỵ Ty.

Hai người này vốn chẳng ưa nhau, ngoài mặt đối đầu, trong tối đấu đá, tất cả đều lọt vào mắt Lý Tang Nhược.

Nàng ta rất thích thú, thậm chí còn lấy đó làm điều đắc ý.

"Vệ ái khanh, có chuyện gì muốn bẩm báo?"

Vệ Tranh lạnh lùng lướt mắt qua Tống Thọ An, cúi đầu chắp tay, dâng tấu chương lên.

"Vi thần đàn hặc (tố giác) Tống Thọ An của Địch Kỵ Ty, dùng người theo tình riêng, tham ô nhũng lạm, đạo đức không xứng với chức vị. Từ khi nhậm chức Chủ ty Địch Kỵ Ty, hắn không có khả năng quản lý thuộc hạ, cũng không có bản lĩnh chấn chỉnh Địch Kỵ Ty. Hắn chẳng có dũng lược, chẳng có mưu trí, chỉ biết dùng Địch Kỵ Ty cho mục đích riêng. Không chỉ điều động cả đám thân thích bất tài vô đức vào trong ty, mà mỗi khi giao công vụ đều nhận lễ lộc của thuộc hạ, coi Địch Kỵ Ty như chợ làng, khiến lòng người oán thán..."

Nói xong, y ngước mắt nhìn Lý Tang Nhược.

"Vi thần có nhân chứng, vật chứng, có thể lập tức dâng lên Thái hậu."

Lý Tang Nhược nhàn nhạt đáp: "Ai gia đều biết cả rồi."

Giọng điệu hờ hững ấy khiến Vệ Tranh như bị giáng một đòn nặng nề.

Y nói: "Thái hậu, nếu để kẻ bất tài như vậy tiếp tục nắm quyền Địch Kỵ Ty, đó sẽ là tai họa của Đại Tấn. Vi thần khẩn cầu Thái hậu bãi miễn chức vị của hắn, đưa Tống Thọ An vào ngục xét xử!"

Lý Tang Nhược khẽ nhíu mày, đột nhiên vươn tay về phía Phương công công.

Phương công công dâng trà, nàng ta súc miệng, sau đó nhàn nhạt cười.

"Vi ái khanh từ An Độ trở về, làm hỏng chuyện, ai gia cũng chưa trách tội ngươi. Còn an ủi ngươi, lại phong cho ngươi chức Phó chủ ty..."

Tim Vệ Tranh trầm xuống.

Lý Tang Nhược lại nói: "Người không phải thánh hiền, ai mà không phạm sai lầm? Tống chủ ty lần đầu giữ chức quan trọng, thiếu kinh nghiệm là chuyện thường tình. Vi ái khanh nên giúp đỡ nhiều hơn, để thể hiện tình đồng liêu, chứ không phải ngấm ngầm giở trò, làm khó đồng liêu, rồi khiến ai gia phải lo nghĩ thêm!"

"Vi thần..." Vệ Tranh cắn răng, nén giận nói: "Hiểu rồi."

Tống Thọ An nhìn y một cái, ngoan ngoãn chắp tay nhận lỗi.

"Tiểu đệ làm việc không tốt, để Vệ huynh chê cười rồi. Sau này mong huynh không tiếc lời chỉ bảo..."

108- Được con cưng chiều.

Vệ Tranh âm thầm nghiến răng, hận đến mức suýt nổ phổi.

Chỉ là làm việc không tốt thôi sao?

Thao Dang

Y đã mang chứng cứ đặt trước mặt Thái hậu, vậy mà nàng ta vẫn bao che cho tên tiểu bạch kiểm này.

Chẳng qua chỉ vì hắn ta có gương mặt giống Bùi Quyết mà thôi.

Vệ Tranh mang đầy một bụng tức giận về phủ.

Y vừa cởi giày, co chân lên giường, uống một bụng trà lạnh, rồi bắt đầu điên cuồng chửi rủa trước mặt Lạc Nguyệt.

Từ sau khi trở về từ thôn Hoa Khê, phòng của Lạc Nguyệt đã trở thành nơi để y trút giận.

Nữ nhân này chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt, nhưng nàng có thể nói những lời êm tai, xoa dịu cơn giận của y. Hơn nữa, nàng cũng biết một số bí thuật khuê phòng để giúp y giải tỏa cơn hỏa khí.

Hiện giờ Vệ Tranh rất sủng ái Lạc Nguyệt.

Hoặc có thể nói là... tin tưởng.

Những chuyện không dám nói bên ngoài, y đều có thể kể cho Lạc Nguyệt nghe.

Vì nữ nhân này, trong lòng trong mắt đều chỉ có y. Nhìn vào ánh mắt nàng, y cảm thấy mình là toàn bộ thế giới của nàng, là trời của nàng, khiến lòng tự tôn của y được thỏa mãn vô cùng...

Loading...