Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-02-12 19:09:16
Lượt xem: 30

Lạc Nguyệt nghe xong, ngoan ngoãn tựa đầu vào đầu gối của hắn.

“Phu quân đừng buồn nữa… thiếp đau lòng.”

Nghe nàng nói vậy, Vệ Tranh thở ra một hơi, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, bóp nhẹ má nàng.

“Nàng không nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Tống Thọ An đâu…”

Cơn giận vẫn cuồn cuộn như ngọn lửa bốc lên từ mỗi lỗ chân lông.

Lạc Nguyệt dịu dàng khuyên nhủ: “Phu quân không đáng phải giận như thế. Nếu làm hại đến thân thể, chẳng phải sẽ rơi vào kế tiện nhân sao?”

Vệ Tranh hừ mạnh một tiếng đầy phẫn uất.

Lạc Nguyệt chợt nghĩ đến lá thư từ thôn Hoa Khê truyền tới.

Sau một lúc suy ngẫm, nàng chậm rãi ngồi dậy, vòng ra phía sau Vệ Tranh, xoa bóp bờ vai cho y.

“Thái hậu thiên vị nhà họ Tống đến mức không thể chịu nổi nữa rồi. Nhưng ngẫm lại cũng đúng thôi, người nằm chung gối với mình, dù có làm sai chuyện gì, đóng cửa phát giận một trận rồi cũng phải bao dung thôi. Nhất là nữ nhân, đã cho nam nhân vào thân rồi thì cũng đành đánh mất cả trái tim…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Vệ Tranh đã trở nên cực kỳ khó coi.

“Không thể nói về Thái hậu như vậy được. Thái hậu… không phải người hồ đồ, nếu không thì người ngồi lâm triều hôm nay đã chẳng là nàng ấy.”

Lạc Nguyệt biết trong lòng Vệ Tranh vẫn canh cánh bóng hình người nữ nhân ấy.

Nàng khẽ cười.

Thao Dang

“Tướng quân là vì nghĩ cho Thái hậu nên mới dâng sớ hặc tội họ Tống. Nhưng Thái hậu lại bị che mắt, không nhìn thấy rõ…”

Vệ Tranh vừa thở ra một hơi thì bên tai đã nghe giọng nói êm dịu của nàng, như làn gió mát thoảng qua.

“Nếu Thái hậu không nhìn ra, phu quân sao không nghĩ cách để nàng ấy thấy rõ?”

Y quay ngoắt sang nhìn nàng.

Lạc Nguyệt nói: “Chỉ cần vạch trần bộ mặt vô dụng, chỉ biết dùng sắc hầu hạ của tên họ Tống kia, liệu hắn có còn ngồi vững được ở vị trí Chủ ty không? Khi không còn hắn nữa, trong mắt Thái hậu chẳng phải chỉ còn phu quân sao? Phu quân nắm quyền Đại Nội Địch Kỵ Ty, trăm quan đều kính sợ, đó chẳng phải là oai phong lẫm liệt sao…”

Ánh mắt nàng trở nên dịu dàng hơn: “Khi ấy thiếp đi theo phu quân cũng thật hãnh diện biết bao.”

Vệ Tranh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng vào lòng.

“Lạc cơ đã một lòng vì ta, ta sao có thể phụ nàng. Chỉ là…”

Y thở dài. “Thái hậu coi hắn như con ngươi trong mắt, sao dễ dàng khiến nàng ấy ghét bỏ hắn được?”

Lạc Nguyệt mỉm cười: “Thiếp thấy việc hặc tội người khác, vốn dĩ không nên do tướng quân ra mặt.”

Thấy ánh mắt sắc bén của Vệ Tranh nhìn sang, nàng không hề sợ hãi mà vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

“Ngự Sử Đài để làm gì chứ? Phu quân sao phải tự chuốc lấy hiềm khích? Chỉ cần lặng lẽ đưa chứng cứ cho Ngao đài chủ, những việc sau đó, phu quân chỉ cần uống rượu xem kịch là được rồi.”

Đôi mắt Vệ Tranh sáng lên.

Nhưng ngay sau đó lại thoáng u ám.

“Nếu làm vậy, Thái hậu… chắc chắn sẽ oán ta.”

Ngón tay Lạc Nguyệt khựng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nước mắt rơi từng giọt như chuỗi ngọc đứt đoạn, ánh nhìn đầy bi ai nhưng vẫn mỉm cười cắn nhẹ môi.

“Tâm ý của phu quân với Thái hậu, cũng giống như thiếp đối với phu quân vậy.”

“Lạc cơ…”

Lạc Nguyệt ôm lấy ngực, mềm mại tựa vào y.

“Nếu có ngày nào phu quân cũng nghĩ cho thiếp một chút, thiếp c.h.ế.t cũng không oán hận.”

Vệ Tranh nhìn nàng như vậy, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, không biết phải nói gì. Y thích Lý Tang Nhược, nhưng cũng ngày càng không nỡ nhìn Lạc Nguyệt đau lòng. Những giọt nước mắt này tựa như bóp nghẹt trái tim hắny

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-188.html.]

“Lạc cơ đừng buồn, ta nhất định sẽ yêu thương nàng.” Vệ Tranh siết c.h.ặ.t nàng vào lòng. “Ngày mai, không, ngay đêm nay ta sẽ tìm Ngao đài chủ.”

Lạc Nguyệt tựa đầu vào n.g.ự.c hắn, vui mừng đến mức không kìm được khẽ thốt ra một tiếng “vâng”.

---

Cơn sóng gió nơi triều đình Trung Kinh không thổi tới thôn Hoa Khê.

Người nông dân trong thôn đang tranh thủ thời gian gieo trồng vụ thu, xưởng nông cụ cũng gấp rút làm việc.

Từng xe gỗ mua từ huyện Thạch Quan, từng chuyến sắt vận chuyển từ Đồ gia ổ bảo, liên tục được đưa vào xưởng.

Việc đầu tiên cần làm là tạo khuôn, chỉ cần đúc xong khuôn linh kiện, sau đó có thể sản xuất theo dây chuyền, dễ dàng hơn rất nhiều. Còn về việc tinh luyện sắt mà Phùng Vận từng hứa hẹn, hiện tại không thể thực hiện ở thôn Hoa Khê do thiếu dụng cụ luyện sắt, chỉ có thể làm ở Đồ gia ổ bảo.

Vì vậy, Phùng Vận tranh thủ thời gian đến đó một chuyến.

Nàng ra đi khi trời còn chưa sáng, đến lúc quay về Hoa Khê, mặt trời đã lặn.

Vừa bước xuống xe lừa, nàng đã thấy Lữ Đại Sơn vội vã chạy ra ngoài.

“Nữ lang, nữ lang, không hay rồi!”

Phùng Vận còn chưa kịp lau mồ hôi, chân mày đã nhíu lại.

“Hoảng cái gì?”

Lữ Đại Sơn lập tức thu lại biểu cảm hoảng hốt.

“Là Trương gia, Trương gia…”

Phùng Vận cười lạnh một tiếng, “Lại giở trò gì nữa đây?”

Từ hôm qua, nàng đã phái bộ khúc theo dõi nhà này, đáng lẽ không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới phải.

Nào ngờ, Lữ Đại Sơn lại nói:

“Không phải bọn họ giở trò, mà là… Ngao Tử…”

Sắc mặt Phùng Vận lập tức thay đổi, trở nên căng thẳng.

“Ngao Tử làm sao?”

Lữ Đại Sơn vốn là người nói chuyện hay bị ngắt quãng, nay bị Phùng Vận trừng mắt như vậy, mặt càng đỏ lên.

“Trương gia bị dã thú cắn… Sau đó liền khăng khăng nói là do Ngao Tử…”

Dã thú?

Dã thú gì?

Lữ Đại Sơn tiếp tục nói: “Người chứng kiến bảo rằng con dã thú đó trông rất giống mèo, nhưng to hơn Ngao Tử rất nhiều. Chúng xông vào Trương gia, cắn bị thương mấy người trong nhà. Nếu không phải mấy huynh đệ bọn họ đều có mặt, e rằng song thân đã bỏ mạng rồi…”

Phùng Vận khẽ "ồ" một tiếng, hỏi với vẻ quan tâm:

“Hai con dã thú đó có bị thương không?”

Lữ Đại Sơn thấy nàng không hỏi người bị thương thế nào mà chỉ quan tâm đến thú, không khỏi ngạc nhiên, lắc đầu đáp:

“Có thôn dân nhìn thấy, bảo rằng có hai con. Chúng giống mèo nhưng lớn hơn, nói là hổ thì lại không dữ bằng hổ, nhìn không biết là loài gì nên họ gọi là sơn miêu…”

Nói rồi hắn dừng lại một chút, ánh mắt chợt lóe lên.

“Nhưng… mọi người đều nói, nhìn hoa văn và màu lông của dã thú đó, rất có thể Ngao Tử chính là con non của loài sơn miêu ấy.”

Không phải ai cũng biết đến cái tên "sư miêu" (linh miêu).

Gọi là sơn miêu cũng là cách gọi thông thường mà thôi.

Năm đó, Phùng Vận nhặt được Ngao Tử bên quan đạo dưới chân núi Giới Khâu. Khi ấy, phụ mẫu nó đều bị thương, hấp hối trốn sau gốc cây lớn, cố gắng để nàng, một con người xa lạ, thu nhận đứa con nhỏ của chúng…

Loading...