Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-02-12 19:09:17
Lượt xem: 28

Dã thú còn biết thương con…

Phùng Vận lấy hết can đảm ôm nó về.

Ngao Tử còn nhỏ, nàng không quá khắt khe với nó.

Tiểu gia hỏa này thỉnh thoảng ra ngoài săn đêm, tìm chút đồ ăn, ban ngày lại nằm lười trong nhà, Phùng Vận hoàn toàn không biết nó từng lên núi Giới Khâu…

Hai con dã thú gây náo loạn Trương gia có phải là phụ mẫu của Ngao Tử hay không, nàng không dám chắc, chỉ biết chuyện này nhất định có công lao của Ngao Tử…

Bằng không, tại sao không gây họa cho nhà khác mà chỉ nhắm vào Trương gia?

Nghĩ đến bản thân chưa từng được nam nhân nào nâng niu trân trọng, vậy mà lại được một con tiểu mãnh thú cưng chiều, lòng Phùng Vận bỗng thấy ngọt ngào, khóe môi khẽ cong lên, mỉm cười nói:

“Không cần để tâm đến bọn họ, chỉ cần giữ vững phòng bị trong trang là được.”

Nàng trở về phòng, nhìn quanh một vòng nhưng không thấy Ngao Tử, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Diệp Sấm đứng bên lạnh lùng quan sát hồi lâu, rồi bước lên hỏi:

“Nữ lang, có cần ta ra mặt dạy dỗ hai huynh đệ Trương gia không?”

Phùng Vận nhìn hắn, khẽ lắc đầu.

“Giết gà đâu cần d.a.o mổ trâu. Có các ngươi trấn giữ Trường Môn trang, bọn họ tất nhiên không dám manh động.”

Diệp Sấm gật đầu, không ép buộc.

Không chỉ Ngao Thất, mà cả Diệp Sấm cũng đã sớm nhận ra rằng, bất cứ chuyện gì Phùng Thập Nhị nương muốn làm, nàng đều gọi bộ khúc và gia nô của mình, chỉ cần không liên quan đến phủ tướng quân thì rất ít khi chủ động nhờ đến bọn họ.

Sự xa cách này, hắn không thể hiểu nổi.

Nhưng Phùng Vận lại rất rõ ràng…

Dựa vào núi, núi có ngày sụp; dựa vào người, người có ngày rời đi.

Những kẻ không thể dựa vào cả đời, thì tốt nhất đừng đặt hy vọng vào họ. Muốn mạnh mẽ, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Ngao Tử mãi đến nửa đêm mới về.

Vì nó, cửa sổ phòng Phùng Vận chưa bao giờ đóng kín.

Nàng ngủ không sâu, rèm cửa vừa động, nàng lập tức ngồi dậy.

“Tiểu tử.” Phùng Vận nhìn bóng đen lẻn vào, ngoắc tay gọi.

Trong phòng không đốt đèn, nàng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ mờ, nhưng nàng biết, Ngao Tử thì chắc chắn thấy được nàng.

Quả nhiên, nó chạy đến, cọ cọ vào người nàng, hơi thở nóng hổi phả lên mu bàn tay nàng, ấm áp vô cùng.

Phùng Vận ôm trọn nó vào lòng, sau đó mới châm đèn lên, cẩn thận quan sát nó từ đầu đến chân, thậm chí còn lật cả bụng ra kiểm tra.

Thấy Ngao Tử không bị thương, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi làm ta sợ muốn c.h.ế.t đấy.”

Một câu quan tâm mà chính nàng lại nghe thấy chua xót.

“Tiểu tử, tỷ tỷ chỉ còn có ngươi thôi. Ngươi nhất định không được xảy ra chuyện. Những kẻ xấu kia, ta đã nghĩ ra cách đối phó rồi, ngươi không cần liều mạng, hiểu chưa?”

Ngao Tử ngoan ngoãn cọ cọ vào nàng.

Phùng Vận ngửi thấy mùi m.á.u tanh trên người nó, đoán được nó đã ăn no mới về, liền mỉm cười lấy khăn lau sạch cho nó, rồi ôm lên giường, quấn vào trong chăn.

“Ngao Tử, ta không biết ngươi có hiểu được không… Nhưng nếu một ngày nào đó, ngươi muốn đi, muốn rời xa ta, thì hãy nhớ bảo vệ bản thân thật tốt…”

Ngao Tử là linh miêu, không phải mèo nhà. Nó chắc chắn sẽ thích thế giới hoang dã trên núi hơn, thích theo phụ mẫu của nó, sống tự do tự tại, chứ không phải quanh quẩn bên con người ngu xuẩn, đáng thương này, nhìn bọn họ c.h.é.m g.i.ế.t lẫn nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-189.html.]

Nàng vừa sợ Ngao Tử một ngày nào đó sẽ rời đi, về với thế giới của nó, lại vừa hy vọng nó có thể sống vui vẻ, được phụ mẫu thương yêu, làm một con linh miêu tiêu d.a.o tự tại…

Giống như một người lão mẫu thân lo lắng cho tương lai của con mình, nàng thao thức suy nghĩ suốt nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Trời vừa sáng, nàng đã nhận được thư do Nhậm Nhữ Đức gửi từ thành An Độ.

"Việc của Ngụy Lễ đã xong, hai ngày nữa, đón người tại bến Thạch Quan."

Thư được gửi đến vào canh ba!

~~~~~~~~~

P/s: Ta cũng muốn có một con mèo lớn không cắn người, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hahaha, xem như là một giấc mộng phản chiếu vào trong truyện đi.

~~~~~~~~~

109- Khuê trung mật hữu.

Phùng Vận cầm lá thư, im lặng hồi lâu, trái tim đập thình thịch một hồi, mới đứng dậy chải đầu rửa mặt.

Bên ngoài trang viên, sương mù trắng xoá bao phủ.

Đã lập đông rồi, trời bắt đầu se lạnh.

Trên các bờ ruộng gần xa, đều có dân làng xuống đồng, nhìn thấy Phùng Vận, thê tử của Diêu đại phu, Vương tẩu, cười tươi đi tới.

"Lý chính nương tử đã xem gà con nở chưa?"

Phùng Vận ngẩn người, mới nhớ ra lần trước đã cho trứng gà, nhà bọn họ nói muốn dùng để ấp gà con, vì vậy cũng có chút tò mò.

"Đã nở ra rồi à?"

Vương tẩu hưng phấn đáp: "Người tới xem thử?"

Thao Dang

Phùng Vận gật đầu, theo nàng ta đi qua.

Hai nhà cách nhau không đến mười trượng, qua lại rất thuận tiện.

Cửa nhà Diêu gia là một hàng rào tre, bên trong bên ngoài đều trồng rau, nhưng Vương tẩu hiển nhiên không có nhiều kinh nghiệm, cây con mọc không được tốt lắm, vì vậy Phùng Vận lại chỉ dẫn thêm một chút.

Vương tẩu rất cảm kích.

"Đợt tới, ta sẽ làm theo lời của Lý chính nương tử..."

Diêu đại phu đang bận trong nhà, thấy Phùng Vận liền giật mình, vội vã phủi sạch bụi thuốc trên áo, đứng lên chắp tay, "Lý quân, mời ngồi."

Phùng Vận mỉm cười: "Diêu đại phu không cần khách khí."

Vương thị cười trách hắn, "Láng giềng với nhau, lão Diêu ngươi cần gì phải như vậy, làm cho Lý chính nương tử thấy không thoải mái."

Rồi kéo Phùng Vận đến một ổ rơm ở góc tường, "Đến đây, ngươi xem, ở bên trong đó..."

Phùng Vận ừ một tiếng, vốn định quay đầu lại hành lễ với Diêu đại phu, nhưng vừa vặn thấy dáng vẻ hắn thở phào nhẹ nhõm, bị nàng bắt gặp, lại căng thẳng cười gượng gạo.

Biểu cảm đó cứ như là... làm chuyện gì có lỗi.

Trước đây Diêu đại phu không như vậy.

Một đại phu thẳng thắn chính trực, sao lại đến nỗi này?

Sau khi xem ổ gà con, Phùng Vận lặng lẽ hỏi Vương thị: "Gần đây Diêu đại phu có gì kỳ quái không?"

Vương thị ngẩn người, "Kỳ quái sao? Không có mà..."

Phùng Vận khẽ ừ, không hỏi nữa, nhưng Vương thị lại không chịu buông, kéo nàng lại lo lắng hỏi ngược: "Có phải lão Diêu làm chuyện gì có lỗi với ta không?"

Phùng Vận ngạc nhiên, rồi bật cười.

"Tẩu tử nghĩ đi đâu vậy chứ?"

Loading...