Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:23:34
Lượt xem: 105
Lương thực trong phủ bị Phùng Kính Đình thiêu rụi chỉ trong một trận lửa lớn, để lại duy nhất một mảnh tàn tích hoang tàn. Gia nhân dọn dẹp suốt hai ngày cũng chẳng tìm được chút gì ăn được.
Liên tục hai ngày trời nắng to, quận An Độ nóng bức khó chịu.
Cháo nấu từ kê ngô loãng đến mức soi bóng được người, ăn mãi cũng phát chán.
Nhưng ngay cả như vậy, số lương thực ấy cũng không còn nhiều, ăn chưa được mấy ngày, cả phủ mấy chục miệng ăn đều trông ngóng vào Phùng Vận.
Làm gia chủ thực không dễ dàng.
Phùng Vận dậy sớm búi gọn mái tóc dài, thay một bộ áo bào nam giới, rồi dẫn theo vài gia nhân ra khỏi phủ.
Quận An Độ là một con đường giao thương trọng yếu nối liền Bắc Nam. Đi về phía Nam thông tới nước Tề, đi về phía Tây là quốc gia trung lập Vân Xuyên, đích thị là một trọng điểm quân sự. Chính vì thế, việc Phùng Kính Đình hiến thành đầu hàng, cắt đứt sợi dây cuối cùng của nước Tề, đã buộc Tiêu Duật phải triệu dụng Kính Lăng vương Tiêu Trình.
Trước khi hai nước giao tranh, quận An Độ bốn phương thông suốt, thương nhân các nước qua lại tấp nập, dân chúng sống an cư lạc nghiệp. Nhưng hiện tại, tình hình hoàn toàn khác.
Trong thành, nhà nào cũng đóng cửa im ỉm, trên đường chỉ còn binh lính qua lại, cảnh tượng tiêu điều.
Ngoài thành, các xóm làng dân dã càng hoang tàn ảm đạm hơn. Đồng ruộng sau cơn mưa lớn đổ nát ngổn ngang, trong nông trại không còn khói bếp, nhìn ra xa, trời đất hoang vắng, ngay cả c.h.ó mèo hoang cũng chẳng còn một bóng.
"Người có thể chạy trốn thì đã sớm chạy cả rồi. Kẻ không có đường trốn, đều bụng đói cồn cào. Quận An Độ này, thật khó mà sống an ổn qua ngày..."
Thiên hạ đại loạn, người ăn t.hịt người. Trong thời loạn thế, khắp nơi đầy xác c.h.ế.t đói.
Phùng Vận đã đào được một số lượng lớn tiền bạc từ đống hoang tàn của kho lương trong phủ. Những đồng tiền này được chất thành từng đống, nhưng giờ đây chẳng có giá trị gì. Lương thực lúc này quý hơn vàng, tiền bạc cũng chẳng còn tín dụng, người dân chỉ trao đổi vật đổi vật.
Phùng Vận ngồi xe lừa, đi khắp nơi rồi mới trở về phủ.
Vừa bước vào Trường Môn viện, Hàn bà bà đã mang vào một bát canh thỏ nóng hổi. Thịt thỏ được cắt nhỏ hơn ngón tay, nấu chung với chút gạo, rắc thêm vài nhánh hành lá, hương thơm ngào ngạt.
Tiểu Mãn bụng đói kêu ọc ạch.
Đã lâu lắm rồi không được ăn ngon, nàng thèm đến nuốt nước bọt, rướn cổ nhìn vào.
"Bà bà, t.hịt thỏ này từ đâu ra vậy?"
Hàn bà bà cười tươi rói: "Nữ lang vừa ra khỏi cửa, Ngao Tử liền tha về. Thỏ có hơi gầy, nhưng nấu canh thì vừa vặn."
Bà cúi xuống múc canh thỏ vào chiếc bát sứ men trắng trơn, đặt lên án ăn.
"Không biết Ngao Tử kiếm ở đâu, lão bộc đã thử bằng đũa bạc, nữ lang cứ yên tâm dùng."
Canh trong bát trắng trông thật hấp dẫn. Tiểu Mãn tuy nhỏ tuổi nhưng gan dạ, nhìn chằm chằm như thể đôi mắt muốn hóa thành cái thìa.
"Tiểu Mãn muốn thử trước xem mặn nhạt thế nào..."
Hàn bà bà trừng mắt trách: "Con bé tham ăn, đây là thứ ngươi có thể ăn sao?"
Bà ân cần giục Phùng Vận: "Nữ lang, ăn lúc còn nóng, kẻo lại làm lũ nhóc này thèm không chịu nổi."
Hiện tại, Trường Môn viện cũng đông người hơn. Ngoài Đại Mãn, Tiểu Mãn, còn có Hoàn Nhi, Trụy Nhi, Châu Nhi, Phối Nhi bốn tỳ nữ, tất cả đều nhìn đăm đăm, ánh mắt đầy mong chờ.
Phùng Vận bế Ngao Tử đang l.i.ế.m mép bên cạnh sập gỗ lên, nhẹ nhàng xoa đầu nó, rồi đặt xuống tấm chiếu lát cỏ, sau đó ung dung ngồi ngay ngắn trước án ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-19.html.]
"Ta đã nghĩ xong rồi, không chỉ phải gom lương thực, quận An Độ còn phải nhanh chóng khôi phục đời sống dân sinh."
Cuộc chiến giữa hai nước Tấn và Tề không thể kéo dài mãi. Quận An Độ nằm ở vị trí địa lý đắc lợi như vậy, sớm muộn cũng sẽ khôi phục. Muốn làm giàu phát đạt, cần sớm lên kế hoạch...
Phùng Vận suy nghĩ sâu xa. Hàn bà bà nghe xong những ý định của nàng, mặt mũi tái mét.
"Nữ lang đừng suy nghĩ viển vông, thời buổi này, nữ tử sống sót đã khó khăn... Theo lão bộc thấy, nếu Bùi tướng quân sẵn lòng đối đãi tốt với nữ lang, ban cho một danh phận, đó mới là tiền đồ tốt..."
Phùng Vận mỉm cười: "Bà bà, ta tự có chủ trương."
“Chủ trương gì chứ? Một tiểu cô nương nhỏ bé, chẳng lẽ có thể biến ra lương thực sao?”
Hàn bà bà nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, mang theo một loại tự tin không biết trời cao đất dày, trong lòng lại thêm lo lắng.
“Nữ lang tâm tính cao, nếu tướng quân không chịu cho danh phận, cuộc sống này khó mà tiếp tục... Không bằng chúng ta tìm cơ hội trốn về nước Tề, hoặc đến Vân Xuyên mà ở tạm. Với tài sắc của nữ lang, không lo không tìm được một trượng phu tốt…”
Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn phải dựa vào nam nhân mới được.
Phùng Vận biết bà bà là có ý tốt, nhưng kiếp trước nàng đã chịu đủ đau khổ vì dựa dẫm vào nam nhân, oán hận nam nhân, rồi lại hận chính mình.
Kiếp này, nàng không muốn giao tính mạng mình vào tay bất kỳ ai nữa.
Phùng Vận lặng lẽ uống hết một bát canh t.hịt thỏ, rồi không dùng thêm gì, phần còn lại đều thưởng hết cho đám gia nhân ở Trường Môn viện.
“Tiểu Mãn, gọi A Lâu đến đây, ta có chuyện quan trọng muốn giao phó.”
13- Chuyện xấu hổ của thiếu niên.
A Lâu hiện tại là đại quản sự bên cạnh Phùng Vận.
Một kẻ trước đây không được chủ cũ coi trọng, chỉ là chân chạy vặt nhỏ nhoi, bỗng nhiên được tân chủ nhân trọng dụng, cả người đều như tràn đầy sức mạnh, đi đâu cũng ưỡn ngực, hận không thể lập tức lập công lớn cho chủ nhân.
Thao Dang
Nhận được lệnh của Phùng Vận, hắn liền dẫn người ra khỏi phủ, bộ dạng oai phong lẫm liệt.
Ngao Thất phái người theo dõi, phát hiện A Lâu đến Nam Lâu của Hoa Nguyệt Giản, nhất thời mặt mày đỏ bừng.
Trước khi đến quận An Độ, Ngao Thất đã nghe người ta nói qua, Hoa Nguyệt Giản là nơi ăn chơi lớn nhất quận An Độ.
“Bắc Lâu luyện nữ kỹ, Nam Lâu giữ nam phong.” Khi đó, vài huynh đệ trong quân cười đùa, nói Ngao Thất có dáng vẻ anh tuấn như các tiểu lang quân ở Nam Lâu Hoa Nguyệt Giản, dung mạo đẹp đẽ, khiến hắn nổi giận đ.ấ.m cho một trận.
Ngao Thất nhận được tin, ngây người một lúc, rồi cảm thấy Thập Nhị nương Phùng Vận thật không đứng đắn. Nhưng hắn lại không nhịn được liếc nhìn nàng hai lần, tai đỏ ửng lên, trong lòng càng dâng lên cảm giác khó tả, vừa kỳ quái vừa lúng túng.
Hắn cố gắng không nghĩ tới giấc mơ hoang đường đêm qua...
Trong lòng chỉ nhắc đi nhắc lại rằng phải trông chừng nàng cho tốt vì cữu cữu.
Phùng Thập Nhị nương chỉ có thể là người của cữu cữu hắn.
Suy nghĩ miên man đến mức đầu óc rối tung, Ngao Thất ngồi không yên. Sau bữa trưa, vừa đến Trường Môn viện để nhận ca trực, vệ sĩ cùng phòng là Diệp Sấm liền bước vào, vừa xỉa răng vừa bỡn cợt hô.
“Ngao Thất, đêm qua ngươi tè dầm đấy à? Trên giường có cái gì thế?”
Ngao Thất chỉ nghe ù một tiếng trong tai, mặt đỏ bừng, hận không thể g.i.ế.t người diệt khẩu, “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Diệp Sấm nheo mắt cười, “Vậy chẳng lẽ nửa đêm ngươi ở trên giường vẽ bản đồ hành quân sao?”