Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-02-14 15:29:49
Lượt xem: 29

"Xưa nay chưa từng có hiểu lầm gì cả. Huống hồ, lúc này ta mới thực sự gọi là vinh hoa phú quý, cũng nhờ có ngươi giúp đỡ."

Khổng Vân Nga nhất thời không rõ nàng nói thật hay chỉ là lời châm chọc.

Bởi năm đó, chính A Vận đã nói với nàng ta rằng, nàng yêu mến Tiêu Tam công tử đến nhường nào, cả đời không đổi thay.

Đáng tiếc, một lang quân rực rỡ chói lọi như thế, không chỉ Phùng Vận yêu, mà Phùng Doanh cũng yêu, vô số nữ lang trong kinh thành đều vì Tiêu Tam lang mà tranh nhau ngưỡng mộ, chuyện ném quả đầy xe cũng chẳng phải chỉ xảy ra một lần…

Thuở ấy, các nàng còn nhỏ, chưa hiểu vì sao mọi người vô duyên vô cớ bài xích và căm ghét Phùng Vận. Rõ ràng nàng xinh đẹp dịu dàng như vậy, đối với ai cũng mỉm cười, hận không thể cúi mình kết giao, thế nhưng lại chẳng bao giờ được yêu thích…

Đến khi trưởng thành mới dần hiểu ra…

Điều họ không thích không phải là Phùng Vận, mà là thân phận vị hôn thê của Tiêu Tam công tử mà nàng mang trên mình.

Thân phận đó chưa từng mang lại cho Phùng Vận một chút lợi ích nào, chỉ toàn là ác mộng vô tận…

Đừng nói là nàng phải cúi đầu sống cho yên thân, dù có quỳ xuống cầu xin, cũng chẳng có ai thích nàng.

Ở Đài Thành, trong vòng giao du của các nữ lang quyền quý, chỉ hai chữ "Phùng Vận" thôi đã đủ kéo đến vô số ác ý và đố kỵ, huống hồ còn có Phùng Doanh giật dây và bày mưu…

Thao Dang

Phùng Vận và Khổng Vân Nga từng thật lòng coi nhau là tỷ muội tốt nhất.

Khổng Vân Nga cũng không có thân mẫu, ở nhà bị kế mẫu hành hạ đủ điều. Hai thiếu nữ cùng chung cảnh ngộ, từ thuở ấu thơ đã có vô số chuyện để nói với nhau nơi bến Chu Tước, trong con hẻm Nguyệt Nha. Thậm chí, trước tượng Bồ Tát, họ từng thề nguyền: "Có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng."

Thuở thiếu thời, Phùng Vận chuyện gì cũng tâm sự với Khổng Vân Nga, không hề giấu diếm…

Ký ức vẫn rõ ràng như trước, Khổng Vân Nga cắn c.h.ặ.t môi: "A Vận, năm đó… ta thật sự bất đắc dĩ."

Nàng ta ôm lấy tiểu nhi tử vẫn chưa hiểu chuyện, rồi thấp giọng nói: "Ta cũng coi như đã nhận đủ bài học rồi. Những điều hôm nay… đại khái chính là ông trời đang trừng phạt ta."

Phùng Vận nhàn nhạt mỉm cười.

"Năm đó ngươi dám làm bạn với ta, đã là khó lắm rồi. Còn chuyện sau này, ta đều tha thứ cho ngươi cả…"

Khổng Vân Nga kinh ngạc nhìn nàng, dường như không thể tin nổi.

Phùng Vận cũng không nói thêm gì, chỉ lấy một quả trái cây đưa cho tiểu nhi tử nàng ta.

"Vân nương, có nhiều chuyện, sau này ta mới hiểu ra. Cúi đầu hạ mình lấy lòng người khác chẳng có tác dụng gì cả… Đúng sai thật giả, đều phải dùng nắm đ.ấ.m để chứng minh."

Khổng Vân Nga nhìn nàng chằm chằm, trong lòng trăm mối ngổn ngang, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.

Phùng Vận cười hỏi: "Ngụy Lễ cầm thư của ta bảo ngươi đi theo hắn, ngươi liền đi sao?"

Khổng Vân Nga hơi do dự, nhìn vào đôi mắt dường như đã thấu tỏ tất cả của Phùng Vận, rồi cụp mắt xuống.

"Bọn họ bảo ta đến, ta không còn lựa chọn nào khác."

Chữ "bọn họ" này, không cần nói cũng biết là ai.

Ngụy Lễ nghe lệnh của Tiêu Trình.

Góa phụ đơn độc không nơi nương tựa, dù có do dự đi nữa, cũng không có khả năng phản kháng.

Khổng Vân Nga lại nói: "Ta đoán, bệ hạ vẫn còn nhớ đến ngươi."

Nhớ đến nàng? Là nhớ xem nàng đã c.h.ế.t hay chưa sao?

Phùng Vận không nhịn được bật cười: "Vậy ta phải cảm tạ hắn rồi."

Khổng Vân Nga nhìn gương mặt Phùng Vận, cảm thấy dáng vẻ trước kia của nàng ngày càng trở nên mơ hồ.

Rõ ràng vẫn là Phùng Vận, vẫn là Thập Nhị nương rạng rỡ như thuở ban đầu, nhưng dường như lại có gì đó không còn như trước nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-191.html.]

Nàng không nhìn thấu được Phùng Vận đang nghĩ gì.

"A Vận gọi ta đến An Độ, rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Phùng Vận mỉm cười: "Là bọn họ bảo ngươi hỏi sao?"

Khổng Vân Nga lắc đầu: "Bọn họ chỉ nói gần đây ngươi không được tốt, bảo ta đến ở bên cạnh ngươi, không giao phó gì khác."

Điều này nằm ngoài dự liệu của Phùng Vận.

Nàng đưa tay khẽ chạm vào đứa trẻ trong lòng Khổng Vân Nga, bàn tay đặt lên đầu nó, dịu dàng nói:

“Ngươi không muốn tìm sinh phụ (cha ruột) cho Hành Dương sao?”

Sắc mặt Khổng Vân Nga lập tức tái nhợt.

“A Vận…”

Đây là bí mật sâu kín nhất, cũng là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng.

Trên đời này không ai biết rằng Hành Dương không phải cốt nhục của trượng phu quá cố kia.

Tại sao A Vận, người đã rời Đài Thành đến An Độ trước khi chuyện xảy ra, lại biết rõ như vậy?

Nỗi sợ hãi của Khổng Vân Nga hiện rõ trên gương mặt.

Phùng Vận khẽ mỉm cười, trong ánh mắt thấp thoáng một tia quỷ quyệt.

“Đừng sợ, ta sẽ không nói với ai.”

Giọng Khổng Vân Nga run rẩy: “A Vận… chẳng lẽ ngươi thực sự có thể đoán trước tương lai?”

Khổng Vân Nga biết rõ từ nhỏ đến lớn, Phùng Vận luôn có những lời nói kỳ quái, đôi khi thốt ra những điều không ai hiểu được.

Lần chấn động nhất là khi nàng tiên đoán chính xác một trận chiến mà cả đại quân bị tiêu diệt hoàn toàn. Kể từ đó, các nữ lang thế gia trong Đài Thành đều chỉ trỏ sau lưng nàng, gọi nàng là yêu quái, là sao chổi. Ngay cả người lớn cũng xa lánh, như thể chính nàng là kẻ gây ra chiến tranh, khiến các tướng sĩ phải bỏ mạng nơi sa trường.

Tất nhiên, chuyện của Khổng Vân Nga là xảy ra sau này, khi Phùng Vận từ nước Tấn trở về Tề Đô. Mà vào thời điểm đó, nàng của kiếp trước hoàn toàn không hay biết…

Trùng sinh trở về, chuyện đã biết trước cũng là lẽ đương nhiên thôi.

“Ngươi cứ xem như vậy đi.”

Phùng Vận không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.

Để Khổng Vân Nga có chút kiêng dè nàng, không phải chuyện xấu.

110- Phùng Vận giăng bẫy.

Trên đường trở về thôn Hoa Khê, Khổng Vân Nga kể rất nhiều chuyện về Đài Thành.

Những chuyện cũ kỹ, tựa như đã từng xảy ra, lại tựa như chưa từng, cứ thế hiện lên trong trí nhớ của Phùng Vận.

Kiếp trước, Khổng Vân Nga bị bại lộ chuyện xấu, chịu nhục nhã mà tự vẫn. Phùng Vận không có cơ hội trò chuyện với nàng ta sâu như thế này.

Bởi vậy, nàng cũng không biết Phùng Doanh đã lén lút giở bao nhiêu thủ đoạn sau lưng nàng. Kiếp này, nàng chỉ có thể dựa vào ký ức về Phùng Doanh sau này mà suy đoán.

“Nàng ta vẫn luôn tranh giành Tiêu Tam công tử với ngươi…” Khổng Vân Nga nói.

Lẽ ra nàng phải tức giận, nhưng lúc này Phùng Vận chẳng còn cảm giác gì nữa.

Tình cảm của nàng đã sớm chai sạn.

Nàng chỉ cười nhạt: “Muội muội của ta và vị hôn phu của ta thành thân, vậy mà không ai mời ta dự hôn lễ, đúng là đáng tiếc.”

Khổng Vân Nga nhìn nàng bình thản như vậy, chỉ biết thở dài một tiếng.

Loading...