Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-02-14 15:30:02
Lượt xem: 26
“Tối nay muốn ngủ cùng cữu mẫu, muốn nghe cữu mẫu kể chuyện cữu cữu đánh thắng trận…”
Phùng Vận: …
---
Hôm nay, thành An Độ náo nhiệt hơn hẳn ngày thường.
Hà Khiết được lệnh cai quản An Độ, cũng đã một thời gian.
Trong thành, những chuyện vặt vãnh như gà bay c.h.ó sủa hay xô xát đánh nhau chưa bao giờ thiếu.
Hắn cũng nghiêm túc xử lý, nhưng chưa từng một lần chính thức mở công đường thẩm tra.
Dù sao hắn là võ tướng, công khai xét xử những vụ việc thế này vốn là chuyện của văn quan.
Hà Khiết cảm thấy mình không thể làm tốt chuyện này, nhưng Thập Nhị nương lại cứ giao người cho hắn, nói đạo lý một cách đầy khí thế, đẩy sự việc đến mức không thể thoái thác. Hơn nữa, trong phủ tướng quân còn đang có Bình Nguyên quận chúa ở lại, dù hắn không muốn cũng phải làm.
Hầy!
Hà Khiết thở dài thườn thượt.
Hắn muốn đến Tín Châu chinh chiến, chứ không phải ngồi xét xử ở An Độ.
“Người đâu, áp giải huynh đệ Trương gia lên công đường!”
Dưới trướng Hà Khiết không có nha dịch, chỉ toàn binh sĩ, ai nấy đều mang theo vũ khí, trông vô cùng dữ tợn. Nhưng khi huynh đệ Trương gia bị áp giải lên, trên mặt lại chẳng lộ chút sợ hãi nào.
“Thập Nhị nương vu cáo!”
“Hà quân, huynh đệ chúng ta không g.i.ế.t người, oan uổng quá.”
Bên ngoài, dân chúng đã vây chật kín xem náo nhiệt.
Ai nấy chen lấn, trong đó có không ít thôn dân từ thôn Hoa Khê kéo đến.
Còn chưa đợi Hà Khiết mở miệng, bên ngoài đã vang lên tiếng hô lớn.
“Tiểu dân làm chứng, huynh đệ Trương Nhị Bính đã g.i.ế.t người!”
Hà Khiết trầm giọng quát: “Im lặng! Im lặng!”
Tiếng ồn ào lập tức dịu xuống.
Hà Khiết nhìn sang Phùng Vận đang đứng bên công đường, rồi đảo mắt qua những nhân chứng có mặt lúc ấy, Kim Qua, Khổng Vân Nga, cùng mấy thôn dân thôn Hoa Khê. Hắn lạnh lùng hỏi:
“Các ngươi tận mắt thấy Trương Nhị Bính sát hại Thiết Mã?”
Phùng Vận đáp: “Không phải Trương Nhị Bính g.i.ế.t…”
Chưa nói hết câu, nàng chỉ sang Trương Tam Đức. “Là đệ đệ của hắn.”
Trương Tam Đức không lanh lợi bằng Trương Nhị Bính, cái nồi oan từ trên trời rơi xuống khiến gã choáng váng, tức đến run cả môi.
“Nói bậy! Nói bậy! Chúng ta và Thiết Mã không thù không oán, ta g.i.ế.t hắn làm gì?”
Phùng Vận cười lạnh: “Không thù không oán thì sẽ không g.i.ế.t người sao? Vậy thôn Hoa Khê cũng không thù không oán với các ngươi, vì sao các ngươi lại trộm lương thực, còn muốn vu vạ cho ta?”
Huynh đệ Trương gia nheo mắt, nhìn Phùng Vận chằm chằm, trong mắt lóe lên vẻ hung ác.
“Lý chính nương tử, có miệng cũng không được nói bậy.”
“Đúng! Chúng ta không g.i.ế.t hắn. Lúc ta đến nơi, hắn đã c.h.ế.t rồi.”
Sắc mặt Phùng Vận trầm xuống. “Kim Qua và Thiết Mã là huynh đệ ruột, nếu không phải các ngươi g.i.ế.t, lẽ nào là Kim Qua g.i.ế.t? Ta có thể vu oan cho các ngươi, chẳng lẽ Kim Qua và Vân Nga cũng có thể vu oan cho các ngươi sao?”
Huynh đệ Trương gia lộ vẻ hung dữ, quay đầu nhìn Kim Qua.
“Phùng thị, ai biết hắn có phải gian phu của ngươi, cố tình nói giúp ngươi hay không…”
Lại nữa.
Nhất định phải chỉ ra cho nàng một tên gian phu mới được sao?
Phùng Vận nhìn Hà Khiết, sau đó quay ra đám dân chúng bên ngoài công đường, cất cao giọng:
“Mọi người đến nghe đây! Ta bỏ qua một vị đại tướng quân anh hùng hiên ngang như vậy, mà lại tùy tiện chọn một kẻ ngoài đường làm gian phu? Các ngươi nói xem, là ta ngu ngốc hay là điên rồi?”
Lập tức, đường đường công đường vang lên một trận cười ầm ĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-197.html.]
Phùng Vận thấy huynh đệ Trương gia tức đến phát điên, lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Đừng tưởng rằng những chuyện dơ bẩn các ngươi làm, không ai biết cả."
Nói rồi, nàng bước đến giữa sảnh, khẽ chắp tay hướng về phía Hà Khiết.
"Hà quân, sáng nay, có người phát hiện lương thực bị dìm xuống sông ở thôn Hoa Khê, chính là do huynh đệ Trương gia gây ra..."
Sau đó, nàng trừng mắt nhìn chằm chằm huynh đệ Trương gia, giọng đầy phẫn nộ.
"Bây giờ có bao nhiêu người ăn không đủ no, phải gặm vỏ cây, đào rau dại mà sống, vậy mà các ngươi, vì muốn hãm hại ta, lại đem lương thực cướp được ném xuống đáy sông..."
Đám đông lập tức xôn xao.
Lương thực trong thời buổi này quý giá đến mức nào chứ!
Vậy mà huynh đệ Trương gia lại trộm lương thực rồi nhấn chìm nó xuống nước sao?
Tội ác tày trời!
Trương Nhị Bính cười lạnh.
"Phùng thị, ta vất vả trộm lương thực, lại đem đi dìm xuống sông? Ngươi nói xem, ta là kẻ ngốc hay kẻ điên?"
Phùng Vận nhàn nhạt đáp:
"Ngươi không điên, cũng chẳng ngốc. Ngược lại, ngươi rất thông minh. Ai ai cũng biết, Trương gia các ngươi là hộ nghèo trong thôn, ngày nào cũng kêu ca khổ cực, nói ta, một lý chính, bạc đãi các ngươi, không chia ruộng tốt, khiến các ngươi ăn không đủ no. Nhưng chư vị hãy nhìn xem, ai trong nhà bọn họ không phải béo tốt tròn trịa?"
Nàng dừng lại một chút, sau đó cười lạnh.
"Hơn nữa, ngày đó trước mặt đại tướng quân và toàn thể thôn dân, ta đã dõng dạc tuyên bố rằng trong vòng mười ngày sẽ phá được vụ án trộm lương thực này. Nếu các ngươi để lương thực cướp được ở trong nhà, chẳng phải rất dễ bại lộ hay sao? Vì thế, dìm xuống sông chính là biện pháp duy nhất để diệt khẩu mà thôi."
Trương Nhị Bính tức giận đến mức suýt cắn nát răng.
"Ngươi có chứng cứ gì mà dám khẳng định là chúng ta làm? Ngươi lại làm sao chứng minh số lương thực bị dìm dưới sông đó là do chúng ta? Ta còn có thể nói là ngươi làm đó! Đừng có ăn nói hàm hồ, vu oan giá họa cho người khác!"
Phùng Vận ung dung đáp:
"Tất nhiên là ta có chứng cứ."
Lập tức, từ trong đám đông ở cửa có người lớn tiếng hô to.
"Hà quân, chúng ta tận mắt chứng kiến!"
"Hà quân, chúng ta có chứng cứ!"
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa lên tiếng.
Thao Dang
Là Tôn Thiết Ngưu và Triệu Hắc Đản ở thôn Hoa Khê.
Từ khi huynh đệ Trương gia chuyển đến thôn, hai người này liền bám theo, suốt ngày vây quanh làm thân. Trước đây, bọn họ còn từng công khai vu khống Phùng Vận tại điền trang Trường Môn, rõ ràng là "người của Trương gia".
Vậy mà bây giờ, bọn họ lại đứng ra làm chứng?
Trương Nhị Bính trợn trừng, không thể tin nổi nhìn về phía hai người đó.
Ban đầu, y đã từng nghi ngờ hai tên c.h.ó săn này tiếp cận bọn họ, ra sức nịnh bợ, chẳng qua chỉ là quỷ kế của Phùng Vận mà thôi. Nhưng cái đêm ở Trường Môn trang, hai người bọn chúng lại ra mặt giúp y, khiến y tin tưởng...
Không ngờ cuối cùng, vẫn là người của Phùng Vận.
~~~~~~~~~
Huynh đệ Trương gia: Thật đúng là mù mắt rồi! Rõ ràng chỉ muốn gán cho Phùng Thập Nhị nương cái danh trộm chồng, vậy mà sao lại khó thế này.
Bùi Quyết: Nhìn ta đi, ngươi cho rằng Phùng Cơ còn cần phải trộm người khác sao?
Thuần Vu Diễm: Còn có ta, còn có ta! Chúng ta tuấn tú thế này, nàng còn đi trộm ai nữa chứ...
Vậy là lại đánh nhau một trận.
~~~~~~~~~
113- Giãy giụa trong tuyệt vọng.
Thấy tình hình không ổn, Trương Nhị Bính mặt mày tái mét, vội vàng kêu oan với Hà Khiết.
"Lý chính nương tử cấu kết với người khác hãm hại chúng ta! Hà quân, xin hãy xét xử công minh!"
Y lại tiếp tục tố cáo:
"Hôm đó, Lý chính nương tử còn thả dã thú trong nhà mình đến cắn người nhà ta! Chúng ta tuổi trẻ khỏe mạnh, may mắn thoát được, nhưng phụ mẫu của ta đã già yếu, suýt nữa mất nửa cái mạng! Thôn dân ai ai cũng có thể làm chứng..."