Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 199
Cập nhật lúc: 2025-02-14 15:30:06
Lượt xem: 32
Chuyện này có liên quan đến Thái hậu, thật ra Hà Khiết không muốn tiếp tục thẩm vấn nữa.
Kết thúc tại đây mới là cách giải quyết tốt nhất.
Thế nhưng bá tánh đang nhìn chằm chằm, Phùng Vận lại ép người quá đáng, còn có một kẻ thực sự không được thông minh lắm, Trương Tam Đức...
Không đợi Hà Khiết lên tiếng, gã ta đã lớn tiếng gào lên trước.
"Chúng ta có yêu bài của Đại Nội Địch Kỵ Ty! Chúng ta có yêu bài… Hà Khiết, ngươi không có quyền xử trí chúng ta!"
"Ngươi chỉ là một công tào nho nhỏ thì tính là cái gì? Tống chủ ty của chúng ta là người bên cạnh Thái hậu! Chúng ta là tâm phúc của Tống chủ ty! Chúng ta phụng mệnh hành sự, Tống chủ ty tất nhiên sẽ làm chủ cho chúng ta!"
"Cho dù chúng ta có tội, cũng phải do Tống chủ ty thẩm vấn, không tới lượt ngươi!"
Trương Nhị Bính muốn ngăn gã lại, nhưng đã không kịp.
Rõ ràng là gã đã hoảng loạn đến cực điểm.
Để uy h.i.ế.p Hà Khiết, gã ăn nói không suy nghĩ, chẳng những để lộ thân phận do Đại Nội phái tới, mà còn kéo theo quan hệ mập mờ giữa Tống chủ ty và Thái hậu.
Những lời ấy tuôn trào như nước sông dâng lũ, liên miên không dứt.
Mỗi một chữ đều khiến bá tánh bên trong lẫn bên ngoài công đường trợn mắt há miệng.
"Người bên cạnh Thái hậu cái gì? Thái hậu là quả phụ, người bên cạnh không phải thái giám thì còn có thể là gì nữa..."
"Diện thủ sao... Lần trước gã họ Vệ cũng vậy mà? Nghe nói bây giờ là Phó chủ ty của cái Địch Kỵ Ty gì đó."
"Địch Kỵ Ty có thể đi lại trong cung, giờ nhìn xem, từ Chủ ty đến Phó chủ ty đều là diện thủ của Thái hậu! Ôi chao, thế này còn gì là Đại Nội Địch Kỵ Ty nữa, rõ ràng là một cái ổ phong lưu mà Thái hậu nuôi dưỡng mà thôi!"
Trong đám người có kẻ mà Phùng Vận sớm đã sắp xếp, vừa lúc giải thích rõ ràng cho bá tánh còn chưa hiểu gì về sự kỳ bí của Đại Nội Địch Kỵ Ty.
Bá tánh nghe đến say mê, miệng không ngừng xuýt xoa.
Phùng Vận khẽ cười một tiếng.
Nàng nhìn Hà Khiết ra hiệu cho người lên trước, lục soát trên người bọn chúng và lấy ra yêu bài.
Mấy chữ "Đại Nội Địch Kỵ Ty" sáng chói vô cùng.
Hà Khiết lại nhìn về phía Phùng Vận, trong lòng không khỏi tê dại.
Nữ lang này từng bước đi đều tính toán cẩn thận, nhưng lại hành sự vô cùng sạch sẽ.
Dù hắn có nhận ra, cũng chỉ có thể nghiến răng đi theo mà thôi.
"Người của Đại Nội Địch Kỵ Ty, vậy ta không quản nổi."
Đây là cơ cấu trực thuộc hoàng đế, chỉ nghe lệnh vua.
"Nếu đã vậy, trước tiên tạm giam, đợi ta thượng tấu xin chỉ thị rồi xử lý sau."
Hắn lại nhìn thoáng qua huynh đệ Trương gia đang đứng trước công đường.
"Những lời các ngươi nói hôm nay ở đây, ta cũng sẽ bẩm báo từng chữ một, quyết không thiên vị."
Huynh đệ Trương gia lập tức mềm nhũn cả người, giống như bị rút hết sức lực.
Nếu thượng tấu lên triều đình, bọn họ còn có đường sống sao?
Trương Nhị Bính vốn không phải tên Trương Nhị Bính. Hắn vì muốn lấy lòng Tống chủ ty Tống Thọ An mới bò lên làm một tiểu đầu mục của Địch Kỵ Ty.
Tống chủ ty đã nói, nhiệm vụ này là việc tốt...
Chỉ cần khiến cho nữ lang họ Phùng mất mặt, là có thể lọt vào mắt Thái hậu.
Nếu được Thái hậu coi trọng, thì chuyện thăng quan phát tài còn là vấn đề sao?
Vậy nên bọn họ mới nóng lòng muốn hạ nhục nữ tử họ Phùng.
Ai mà ngờ được, một nữ nhân lại lợi hại đến thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-199.html.]
Cũng trách Trương Tam Đức, nhất thời kích động nói ra chuyện dơ bẩn giữa Tống chủ ty và Thái hậu...
Chuyện Thái hậu có g.i.ế.t bọn họ hay không còn chưa rõ, nhưng Vệ Tranh thì chắc chắn không bỏ qua. Hắn ngày ngày chỉ chờ tìm ra sơ hở của Tống Thọ An để đoạt vị trí, nay bọn họ phạm phải sai lầm lớn thế này, hắn chắc chắn sẽ chộp lấy không tha.
Bốn bề đều là d.a.o kề cổ.
Giờ khắc này, y thà rằng Hạ Khiết một đao c.ắ.t c.ổ hắn luôn, còn hơn bị giải vào triều đình, rồi rơi vào tay Đại Nội Địch Kỵ Ty, nơi có những thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn nhiều…
“Nữ lang, Phùng cơ…”
Trương Nhị Bính bỗng bừng tỉnh khỏi cơn hoảng loạn, lập tức quay đầu quỳ rạp xuống trước mặt Phùng Vận, khẩn thiết cầu xin.
“Tha cho chúng ta, xin hãy tha cho chúng ta…”
Phùng Vận khẽ nhíu mày, ánh mắt bình thản nhìn y, mang theo một tia khó hiểu.
“Ta chỉ là một thôn phụ nhỏ bé, nào dám làm chủ chuyện của Đại Nội Địch Kỵ Ty? Trương huynh chớ nâng đỡ ta quá mức… Mau đứng lên, ta không chịu nổi đại lễ này đâu…”
Nàng càng tỏ ra khiêm tốn, Trương Nhị Bính càng tuyệt vọng.
“Ta biết người có thể cứu ta, ta cầu xin người, cứu chúng ta đi…”
Y dập mạnh đầu hai cái xuống đất, vang lên tiếng trầm đục.
Phùng Vận như thể bị y làm cho kinh sợ, vội lùi về sau hai bước, suýt nữa ngã xuống, may mà Tiểu Mãn kịp thời đỡ lấy. Diệp Sấm lập tức bước lên, giơ ngang đao, cảnh giác nhìn Trương Nhị Bính.
Trán y đập đến sưng vù, mồ hôi lạnh túa ra đầy mặt. Nhưng khi y ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Phùng Vận, nữ lang ấy lại nở một nụ cười…
Tựa như đang quan sát con mồi đã mắc bẫy…
Mặc y vùng vẫy giãy c.h.ế.t, trong đôi mắt nàng không có chút thương xót nào.
Thao Dang
114- Nếu ta bỏ mạng.
Những kẻ phạm tội đã bị áp giải đi, dân chúng vây xem cũng dần tản ra.
Mà chuyện xấu của Lý Thái hậu lại một lần nữa lan truyền khắp An Độ.
Hạ Khiết liếc nhìn Phùng Vận thật sâu, khẽ thở dài.
Hắn không dám nghĩ đến cảnh tượng trong điện Gia Phúc khi chuyện này đến tai người kia, cơn giận dữ sẽ cuồng bạo đến mức nào, rồi biết bao nhiêu kẻ phải chịu tai ương.
Chờ đến khi phong ba huyết vũ trút xuống, liệu Phùng Thập Nhị nương có còn bảo toàn được mình không?
Hạ Khiết cảm thấy Phùng Vận không nên làm như vậy.
Gà con sao phải tự đ.â.m đầu vào đá, chẳng phải chuốc lấy khổ sở hay sao?
Hắn lắc đầu than thở, ngồi xuống, bắt đầu viết thư.
---
Phùng Vận trở về thôn Hoa Khê, Nhậm Nhữ Đức liền tìm đến.
Hắn mang theo lễ vật hậu hĩnh, vừa gặp Phùng Vận đã hành đại lễ.
“Hôm nay nhờ có nữ lang, bằng không chủ tớ bọn ta e rằng khó giữ được mạng.”
Phùng Vận khẽ cười. “Nhậm tiên sinh nói gì vậy?”
Nhậm Nhữ Đức thở dài. “Chúng ta là người đất Tề, nếu đã bị Đại Nội Địch Kỵ Ty để mắt tới, muốn thoát thân chẳng dễ dàng gì… Dù sao thì, nữ lang đã giúp chúng ta một ân tình lớn.”
Phùng Vận vẫn mỉm cười, nhưng không nói gì.
Nhậm Nhữ Đức nheo đôi mắt đầy vẻ giảo hoạt, lại hỏi:
“Đêm qua ta trở về trà liêu trong thành An Độ, chuyện xảy ra trong đêm vẫn chưa rõ ràng lắm. Không biết nữ lang có thể nói rõ đôi chút chăng?”
Chuyện này, Phùng Vận và Kim Qua đã bàn bạc kỹ lưỡng từ trước, nên nàng bình tĩnh đáp:
“Kim Qua và Thiết Mã sao lại xuất hiện ở xưởng nông cụ, chuyện này ta hoàn toàn không biết. Ta còn tưởng là Nhậm tiên sinh dặn dò bọn họ chiếu cố Vân nương một chút…”