Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-02-16 00:08:19
Lượt xem: 25

Bức thư không hề nhắc đến chiến sự.

Nhưng nét chữ trên thư lại vô cùng nguệch ngoạc, chỉ nhìn thôi cũng biết người viết vội vàng đến mức nào, nét bút cuối cùng suýt nữa kéo dài đến tận góc giấy.

Lúc này, Phùng Vận mới nhận ra, trước đây mỗi lần Bùi Quyết gửi thư, thực chất hắn đã cố ý viết thật ngay ngắn.

Cũng từ đó mà nhìn ra được, hắn chưa từng xem nhẹ Tiêu Trình, cũng không xem nhẹ trận chiến này.

Dĩ nhiên, kiếp trước cũng chưa từng có chuyện quân Tề tiến công Tín Châu…

Tình thế đã hoàn toàn thay đổi.

Phùng Vận cảm nhận được sát khí ẩn trong từng câu chữ của bức thư.

Đột nhiên, nàng nhớ đến lời mình đã nói vào ngày Bùi Quyết rời khỏi thôn Hoa Khê.

Nàng nói, nếu chiến tranh nổ ra, hãy báo tin cho nàng biết. Nếu hắn tử trận, nàng còn có thể sớm chuẩn bị trước.

Nay nghĩ lại, Bùi Quyết dẫn theo hai mươi tinh binh của doanh cận vệ không chỉ để giúp nàng ngăn chặn sự trả thù của Vệ Tranh, mà còn để mở sẵn con đường thoát thân cho nàng.

Trong loạn thế, không gì có thể bảo vệ bản thân tốt hơn sức mạnh võ lực.

Phùng Vận cảm thấy lòng nặng trĩu.

Kiếp trước, nàng từng gọi hắn một tiếng "phu quân", còn hắn đã bao lần che mưa chắn gió cho nàng.

Chỉ tiếc rằng, năm đó, khi hắn đuổi nàng rời khỏi Trung Kinh đến An Độ, hắn chưa từng gửi cho nàng một bức thư như thế này, cũng chưa từng sắp xếp con đường lui cho nàng. Nếu khi ấy có được bức thư này, số phận của bọn họ có lẽ đã khác.

"Cữu mẫu! Cữu mẫu!"

Đúng lúc này, A Tả và A Hữu chạy vào.

"Có phải là thư của A huynh không?"

Hai đứa trẻ chớp mắt nhìn Phùng Vận, thấy hốc mắt nàng hoe đỏ, lập tức hoảng sợ.

"A huynh… có phải A huynh đã c.h.ế.t rồi không?" – A Tả mặt tái nhợt hỏi.

"Hu hu hu…" A Hữu chu môi, nước mắt tức thì lăn dài xuống má.

Trẻ con rất nhạy cảm. Người lớn cứ nghĩ bọn chúng không hiểu chuyện, nhưng kỳ thực, lòng chúng rất tinh tế. Trước đây, Ngao Thất gần như mỗi ngày đều gửi thư về, viết rất nhiều chuyện. Đột nhiên, thư từ bặt vô âm tín, ngay cả hai tiểu hài tử cũng cảm nhận được sự bất thường.

Nghe tiếng khóc, Phùng Vận vội kìm nén cảm xúc, ôm lấy hai đứa.

"Không phải A huynh của các con, A huynh vẫn bình an. Là thư của A cữu…"

"A cữu c.h.ế.t rồi?" – A Tả giật mình, giọng the thé lên.

A Hữu vốn đã thôi khóc, nay lại bật khóc "Oa!!!", lần này còn to hơn, nước mắt nước mũi đều chùi lên người Phùng Vận.

Phùng Vận dở khóc dở cười: "Là thư của A cữu, nhìn xem hai đứa bị dọa đến mức nào kìa. Không sao cả, không ai có chuyện gì cả. Đừng khóc nữa…"

"Dạ." A Tả và A Hữu lúc này mới dần bình tĩnh lại.

Phùng Vận giúp A Hữu lau mũi, rồi quay sang hỏi Tào Khai: "Hiện tại Ngao Thất vẫn ổn chứ?"

Tào Khai im lặng một thoáng, giọng nói có chút do dự:

"Ngao Thất theo tiền quân của Chu tướng quân, vài ngày trước đã tiến vào Tịnh Châu. Ở Hồng Diệp Cốc, họ đã mất liên lạc với đại doanh, hiện tại vẫn chưa có tin tức…"

"Oa!!!" Vừa mới ngừng khóc, A Hữu lại há miệng khóc lớn.

~~~~~~~~~

Bùi Quyết: "Nếu ta c.h.ế.t, tất cả di sản của ta đều để lại cho nàng."

Phùng Vận: "Rất vui. Xin hỏi, di sản của tướng quân có gì?"

Bùi Quyết: "…Ta."

Phùng Vận: "Thi thể? Không cần!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-201.html.]

~~~~~~~~~

115- Oan gia hoan hỉ.

Phùng Vận trong lòng chấn động mạnh.

Sớm đã biết chiến trường là nơi đao kiếm vô tình, sinh tử chỉ như một phép xác suất, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy đến với bất kỳ ai. Nàng cũng tự nhận bản thân đã sống qua một kiếp, tâm như nước lặng, tình thương ý mến từ lâu đã nguội lạnh.

Nhưng khi nghe lời của Tào Khai, khuôn mặt đầy khí khái của Ngao Thất lại hiện lên trước mắt nàng…

Thiếu niên ấy mỗi lần cười rộ lên, ánh mặt trời như đang rực cháy, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, thái dương lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ mạnh mẽ khi cởi trần bắt cá dưới ao, tấm lưng trần rắn chắc quay về phía nàng…

Tâm trí Phùng Vận thoáng chốc trôi dạt về quá khứ xa xăm.

Nàng khẽ đặt tay lên vai nhỏ của A Hữu.

"Đừng khóc, A huynh của các con sẽ không sao đâu."

Giọng nàng bình ổn, nàng vốn là người giỏi dỗ dành trẻ con nhất trong trang.

Hai tiểu hài tử nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của nàng, rất nhanh liền bình tĩnh lại, chỉ có A Hữu vẫn còn sụt sịt không ngừng.

Phùng Vận bảo Tiểu Mãn dẫn chúng đi rửa mặt, rồi chuẩn bị bữa ăn cho Tào Khai, sau đó mới hỏi hắn:

"Đại tướng quân định đánh úp Tịnh Châu sao?"

Tào Khai thoáng sững sờ, gãi đầu:

"Chuyện này, thuộc hạ không rõ."

Phùng Vận cũng không làm khó hắn thêm, trở về phòng viết thư. Đợi đến khi Tào Khai ăn xong, nàng mới đem phong thư cùng một chiếc chuông gió nhỏ gắn quả tùng giao cho hắn.

"Gửi cho tướng quân."

Lần trước, Tiểu Mãn nói rằng tướng quân đã đứng rất lâu trước chiếc chuông gió.

Khi ấy, Phùng Vận đã nghĩ, có lẽ trong cõi u minh thực sự tồn tại một mối duyên như vậy. Dẫu thời không ngăn cách, hài tử trên trời cao ấy vẫn không nỡ rời xa phụ thân của nó.

Vì thế, nàng tháo một cánh hoa từ chuông gió, gửi đến Bùi Quyết.

"Nói với tướng quân, bách tính toàn thành An Độ đều mong hắn bình an trở về."

Thao Dang

Tào Khai gật đầu, xoay người lên ngựa, ôm quyền hành lễ với Phùng Vận, rồi giục ngựa phi nhanh rời đi.

---

Tào Khai đi rồi, Phùng Vận lại gọi Cát Quảng đến.

"Ngươi đích thân đến Trung Kinh một chuyến, tìm Lạc Nguyệt, giao thứ này cho nàng ấy."

Cát Quảng cúi đầu nhận thư, liếc nhìn nữ lang.

Hôm nay, đôi mắt nàng đỏ ngầu tơ m.á.u, rõ ràng là đêm qua không ngủ ngon. Cát Quảng có chút lo lắng, nhưng không tiện hỏi nhiều, chỉ cung kính đáp:

"Xin nữ lang yên tâm, thuộc hạ nhất định không phụ mệnh."

Phùng Vận gật đầu: "Ta sẽ nhờ Diệp Sấm cho ngươi mượn một con ngựa."

Thời chiến, ngựa là thứ vô cùng khan hiếm, người thường không mua nổi. Dù có, cũng chỉ là ngựa già ngựa gầy, những con tuấn mã mạnh mẽ chỉ có trong tay danh gia vọng tộc và quân đội.

Vừa hay Diệp Sấm có ngựa, nàng liền mặt dày đến mượn một con, lấy cớ để Cát Quảng đi Trung Kinh mua thuốc giúp nàng. Nàng viện cớ rằng Diêu đại phu trong trang thường xuyên chữa bệnh, nhưng thuốc men lại thiếu thốn, rất bất tiện.

Diệp Sấm biết nàng không nói thật, nhưng vẫn cho mượn ngựa.

Hắn còn căn dặn kỹ lưỡng, phải chăm sóc ngựa cẩn thận.

Phùng Vận vui vẻ nhận lời, lại chuẩn bị ít rượu t.hịt để cảm tạ Diệp Sấm và những người của hắn.

Diệp Sấm nhận ra Phùng Vận chưa từng muốn nợ họ thứ gì, chuyện qua lại giữa nàng và bọn họ lúc nào cũng rạch ròi rõ ràng.

Hắn không biết đây là điều tốt hay xấu, chỉ là… hắn lo cho đại tướng quân.

Còn có cả Ngao Thất, người huynh đệ không hiểu từ đâu lại tốt với hắn đến thế.

Loading...