Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-02-16 00:08:22
Lượt xem: 19
Rõ ràng, Đồ Bá Thiện rất có cảm tình với Thuần Vu Diễm.
Phùng Vận không hiểu lão dùng con mắt nào để nhìn ra vị thế tử này có "phẩm hạnh ôn hòa, thành thật giữ chữ tín". Ngay cả khi bàn chính sự, lão cũng chẳng kiêng dè hắn chút nào.
Khi Phùng Vận dẫn thợ đến lắp đặt chiếc Mộc Ngưu Thủy Xa, Đồ Bá Thiện còn nhiệt tình mời Thuần Vu Diễm đi cùng.
Gọi là Mộc Ngưu Thủy Xa, nhưng thực ra nó cũng có tên khác là Thiết Ngưu Thủy Xa, vì tất cả bộ phận bánh răng đều bằng sắt.
Đồ Bá Thiện cảm thán: "Ruộng đất ở Vân Xuyên nhiều đồi dốc, nếu có thể lắp đặt loại xe nước này, chắc chắn rất tiện lợi."
Lão bảo chủ này đúng là người có tầm nhìn xa, chính nhà mình còn chưa sử dụng mà đã nhiệt tình giới thiệu cho bằng hữu.
Thuần Vu Diễm từ lúc bị Phùng Vận mắng cho một trận, vẫn giữ im lặng.
Nghe thấy vậy, hắn chỉ nhếch môi cười nhạt.
"Chẳng hay Lý quân có nỡ làm thêm một chiếc thủy xa cho bản thế tử không? Tiện thể tự mình hạ cố đến Vân Xuyên giám sát thi công luôn?"
Giọng điệu châm chọc này, ai cũng nghe ra.
Lúc này, Đồ Bá Thiện mới nhận ra không khí giữa hai người có gì đó sai sai.
"Thế tử, Lý quân... hai vị có hiềm khích gì à?"
Phùng Vận: "Không có."
Thao Dang
Thuần Vu Diễm: "Không hề."
Hai người đồng thanh phủ nhận, sau đó đồng thời nhìn nhau.
Ánh mắt chạm nhau, tia lửa b.ắ.n ra, trong mắt Đồ Bá Thiện, mâu thuẫn này e là không nhỏ.
"Không sao không sao!"
Lão bảo chủ vui vẻ làm người hòa giải, vừa vuốt râu vừa cười:
"Hai vị đều là người có khí khái, có gì cứ nói thẳng ra là được. Hôm nay phu nhân nhà ta biết hai vị tới, đặc biệt chuẩn bị chút món ăn quê nhà. Lát nữa cùng nhau ngồi xuống uống ly rượu, hóa chiến tranh thành tơ lụa, một chén rượu xóa sạch thù hận, thế nào?"
Phùng Vận cười tươi: "Tất cả nghe theo bảo chủ."
Còn Thuần Vu Diễm thì chỉ hừ lạnh một tiếng.
Nếu Đồ Bá Thiện biết trước đây Phùng Thập Nhị đã làm gì với hắn, biết giữa họ không chỉ là "hiềm khích" nhỏ, chắc chắn sẽ không nói ra câu "một chén rượu xóa sạch thù hận" này.
Bảo hắn làm hòa với Phùng Thập Nhị?
Nằm mơ!
Cả đời này đừng hòng!
116- Còn thiếu gian phu.
Việc lắp đặt thủy xa là một quá trình rắc rối.
Đám thợ dựa theo bản vẽ của Phùng Vận, từng bộ phận ăn khớp với nhau, ai nấy đều bận rộn túi bụi.
Trên sườn đồi, khói bếp lượn lờ, khung cảnh nông trang phồn vinh bỗng nhiên xuất hiện một phụ nhân xinh đẹp, mặc váy xẻ tà dài, mang theo hai gia nhân khiêng nước trà mát tới.
"Mọi người vất vả rồi."
Đồ phu nhân bước đến, vừa nhìn thấy Phùng Vận, ánh mắt liền sáng rực.
"Vị này… chính là Phùng Thập Nhị Nương?"
Phùng Vận mỉm cười hành lễ: "Ra mắt phu nhân."
"Trời ơi, đẹp quá!"
Ánh mắt Đồ phu nhân dán c.h.ặ.t lên khuôn mặt nàng, không rời nổi.
"Bao lâu rồi ta chưa gặp nữ lang nào xinh đẹp thế này chứ? Sớm đã nghe danh đại mỹ nhân, hôm nay tận mắt nhìn thấy mới biết lời khen đó còn chưa đủ! Gì mà ‘mỹ mạo như hoa’, ‘tư sắc khả thực’ chứ? Ta phi! Hoa nào đẹp bằng nàng nương? Nhan sắc thế này sao nỡ ăn mất? Phải thờ phụng mới đúng!"
Phùng Vận từ nhỏ đã nghe người ta khen nhan sắc của mình, quen rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-203.html.]
Nhưng bị Đồ phu nhân tán dương quá đà thế này, nàng vẫn hơi ngượng.
"Phu nhân quá lời rồi, tiểu nữ không dám nhận."
Thực ra, lúc này nàng càng mong người khác để ý đến trí tuệ của mình hơn.
Ví dụ như… chiếc Mộc Ngưu Thủy Xa đang lắp ráp ngay trước mặt chẳng hạn…
Thế nhưng, mỹ nhân như Đồ phu nhân chỉ biết nhìn mặt.
Bà không có nữ nhi, lại rất thích nữ lang có dung mạo xinh đẹp. Đời trước, Phùng Vận nhờ gương mặt trời sinh như ngọc này mà được Đồ phu nhân hết mực yêu quý, cũng nhờ thế mà nhận được thiện ý từ trên xuống dưới của Đồ gia ổ bảo.
Đời này làm lại từ đầu, người vẫn là người cũ, Đồ phu nhân vẫn như kiếp trước, vừa thấy nàng liền yêu thích ngay.
"Lát nữa đến phòng ta ngồi một chút, ta có quà cho nàng."
Người ta yêu thích thì sẽ muốn tặng quà, Phùng Vận cũng vậy.
Nghe vậy, nàng mím môi cười nhẹ, bỗng nói:
"Tiểu nữ đến đây cũng chuẩn bị một món quà nhỏ cho Đồ phu nhân. Chỉ là sợ đường đột, nên chưa dám lấy ra."
Đồ phu nhân cười đến cong cả đuôi mắt:
"Thế thì tốt quá rồi! Thật tốt, thật tốt!"
Bà nói mãi không chán, đôi mắt ngập tràn vui sướng, nhìn Phùng Vận không rời. Trong đầu chỉ nghĩ xem phải khen nàng thế nào, ánh mắt như dán c.h.ặ.t vào đóa hoa mỹ lệ trước mặt.
Thuần Vu Diễm quay mặt đi nơi khác.
Đồ Bá Thiện cũng cảm thấy thê tử nhà mình thật mất mặt…
Nhưng lão không dám nói gì.
Phu nhân vẫn luôn mong có nữ nhi, nhưng lão cố gắng bao nhiêu năm, chỉ sinh được ba đứa nhi tử không ra gì. Phu nhân trách lão giống nòi không tốt, nên mới không sinh được nữ nhi. Lão không dám cãi, chỉ có thể cười trừ.
Giờ phu nhân vừa mắt nữ lang Phùng gia, e rằng tối nay về phòng, lão sẽ lại bị kéo ra tra khảo một phen…
---
Lắp đặt thủy xa là một việc tốn thời gian và công sức.
Bận rộn đến tận hoàng hôn, cũng chỉ mới hoàn thành được một nửa.
Đồ phu nhân sai người đến gọi họ về dùng bữa.
Phùng Vận trước khi đến đã có dự tính, sẽ nghỉ lại ở Đồ gia ổ bảo một đêm.
Đi lại ban đêm không an toàn, dù giờ có lắp xong thủy xa, quay về thôn Hoa Khê cũng đã quá muộn. Hơn nữa, nàng cũng muốn nhân cơ hội này nói chuyện với Đồ phu nhân, vậy nên vui vẻ nhận lời.
Không ngờ Thuần Vu Diễm cũng không đi.
Hai người được phu thê Đồ Bá Thiện mời vào bàn tiệc.
Bàn tiệc là một chiếc bàn tròn, không giống những buổi yến tiệc bình thường.
Đây là tập quán trong nhà Đồ Bá Thiện. Đời trước, Phùng Vận cũng từng cùng họ ngồi ăn như thế này…
Nhưng chưa từng cùng Thuần Vu Diễm.
Không những thế, lại còn bị sắp xếp ngồi cạnh nhau.
Thời buổi này, phong tục tương đối cởi mở, nam nữ cũng không kiêng kỵ quá nhiều, nên cũng không tính là thất lễ. Nhưng Phùng Vận ngồi bên cạnh Thuần Vu Diễm, lại thấy vô cùng khó chịu.
Nhất là khi người này cố ý dịch chân về phía nàng, còn chậm rãi cọ qua cọ lại dưới bàn.
Nàng hận không thể bật dậy đập hắn một trận…
Nhưng dù sao cũng đang làm khách ở nhà người khác, thể diện vẫn phải giữ một chút.
Nàng lườm Thuần Vu Diễm một cái, không mạnh không nhẹ.
Hắn chỉ cười, đôi mắt trong veo như dòng suối mát, sáng ngời lấp lánh, chẳng thấy chút ác ý nào.