Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-02-16 00:08:30
Lượt xem: 19

Phùng Vận: “Vậy thì đừng nhìn nữa.”

Nói xong, nàng lại mơ hồ cất giọng: “Dù thế tử có nhìn thế nào đi nữa, cũng không thể hiểu được.”

Thuần Vu Diễm lặng lẽ uống rượu, mi mắt cụp xuống, rất lâu không trả lời.

Phùng Vận cũng không hỏi hắn.

Ai mà chẳng có chuyện phiền lòng chứ?

Chỉ cần Tống Tài Đồng Tử (người mang lại tiền tài) chịu nhường lại việc kinh doanh thạch mặc Vân Xuyên cho nàng, nàng cũng không ngại cùng hắn uống rượu, cùng hắn than thở sầu muộn.

Thế nhưng…

Nàng hoàn toàn không ngờ rằng Thuần Vu Diễm thật sự dám uống đến say.

Hết chén này đến chén khác, chẳng bao lâu đã nốc cạn cả vò rượu.

Rồi hắn lờ đờ kéo lấy tay áo Phùng Vận, nở nụ cười lành lạnh:

“Phùng Thập Nhị, nàng đúng là tàn nhẫn mà.”

Phùng Vận thấy mắt hắn phủ lên một tầng hơi nước, biết hắn đã uống quá chén, cảm xúc cũng bị kích thích, bất giác thấy buồn cười.

“Thế tử cẩn trọng lời nói, kẻo người khác nhìn thấy, lại tưởng ta ức h.i.ế.p ngươi.”

“Được thôi.” Thuần Vu Diễm nắm lấy tay nàng, đặt lên n.g.ự.c mình, mạnh tay vỗ hai cái.

“Nói ta nghe, khi nào nàng mới lại ức h.i.ế.p ta đây?”

“…”

Phùng Vận đẩy vò rượu ra xa, vỗ nhẹ lên vai hắn:

“Đừng làm mất mặt nữa. Uống cũng đủ rồi, chúng ta xuống núi thôi.”

“Không.” Thuần Vu Diễm nhìn nàng, đôi mắt đỏ ngầu, “Chưa đến một canh giờ. Nàng và ta đã nói trước rồi. Đêm nay, ở bên ta một canh giờ… Thương nhân coi trọng chữ tín, nàng không giữ lời, ai còn dám làm ăn với nàng?”

Hắn thực sự chưa say sao?

Rõ ràng vẫn còn rất tỉnh táo mà.

Phùng Vận nhìn hắn xiêu vẹo lắc lư, bất đắc dĩ vỗ tay hắn:

“Vậy thế tử ngồi cho vững.”

Thuần Vu Diễm buông nàng ra, ngồi nghiêm chỉnh.

Phùng Vận sợ hắn ngã xuống, chỉ vào cột gỗ phía sau hắn:

“Ngồi qua đó, dựa vào cột mà nghỉ.”

Thuần Vu Diễm ngoan ngoãn làm theo.

Nhìn bộ dạng hắn say mèm như vậy, Phùng Vận vẫn không yên tâm, suy nghĩ một lát, bỗng cúi xuống, rút thắt lưng của Thuần Vu Diễm, trói hắn vào cột.

“Để tránh thế tử ngã xuống, ta đành phải làm vậy, mong thứ lỗi. Một lát nữa sẽ cởi trói cho ngươi.”

Nàng tận tình giải thích lý do, thế nhưng Thuần Vu Diễm lại không hề phản kháng, chỉ bất động nhìn chằm chằm nàng.

Đến khi Phùng Vận buộc c.h.ặ.t xong, hắn mới kéo tay nàng lại, đưa đến bên môi, khẽ chạm vào.

“Quả nhiên rất mềm…”

Phùng Vận lập tức rụt tay về.

“Ngoan ngoãn chút, đừng có mượn rượu làm càn.”

Thuần Vu Diễm cười khẽ.

Nụ cười đầy vẻ đắc ý, đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m qua môi, tạo thành một đường cong đẹp mắt. Biểu cảm ấy như thể đang hồi tưởng dư vị ngọt ngào vừa rồi.

“Phùng Thập Nhị.”

Phùng Vận ngồi ngay ngắn lại: “Nói đi.”

Thuần Vu Diễm khi uống say, trên người không còn vẻ âm dương quái khí khó ưa như ngày thường, ánh mắt như chìm trong dải ngân hà, mềm mại ấm áp. Khi chuyên chú nhìn ai, ánh nhìn ấy như chứa đựng một loại tình cảm có thể hòa tan lòng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-207.html.]

Người đẹp có một lợi thế bẩm sinh, khiến người khác không nỡ làm tổn thương họ.

“Phùng Thập Nhị, sau này nàng thường xuyên đến ức h.i.ế.p ta, được không?”

Phùng Vận: “…”

Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người đưa ra yêu cầu như vậy.

“Điên à.” Nàng thản nhiên đáp.

118- Ngọn lửa hoang đường.

Thuần Vu Diễm cười khẽ. “Điên thì sao? Điên mới tốt.”

Phùng Vận lặng lẽ nhấp một ngụm rượu. Rượu này, uống cũng không tệ.

“Chờ thế tử tỉnh rượu, sẽ tự tức c.h.ế.t mất.”

“Ta không hề say…” Thuần Vu Diễm vẫn nhìn nàng chăm chú, giọng nói trầm thấp, như đường phèn tan trong nước, mềm mại mà mê hoặc. “Ta chỉ muốn nàng thường đến tìm ta, bắt nạt ta một chút… Càng mạnh tay, càng tốt.”

Phùng Vận suýt chút nữa bị hắn chọc cho bật cười.

Nàng đặt chén rượu xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, rồi bất ngờ đưa tay bóp c.h.ặ.t cánh tay hắn, lực mạnh đến mức có thể để lại dấu vết.

“Thế này?” Nàng nhướng mày. “Hửm? Ngươi thích bị hành hạ à?”

Thuần Vu Diễm rên lên một tiếng, đột nhiên nắm c.h.ặ.t lấy tay nàng, giữ c.h.ặ.t không buông. Giọng hắn pha chút men say, đầy vẻ mê hoặc:

“Chỉ có nàng mới được.”

Phùng Vận cảm thấy người này đúng là uống đến lú lẫn rồi.

Trước sau lời nói chẳng ăn nhập gì với nhau, cũng không biết rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì.

Thao Dang

Thuần Vu Diễm vẫn tiếp tục thì thào: “Chỉ có nàng mới được, người khác không được, tất cả đều không được…”

Phùng Vận nhìn hắn từ trên xuống dưới. “Chỉ có ta mới được? Người khác không được cái gì?”

Thuần Vu Diễm đột nhiên nắm tay nàng kéo xuống.

Nhiệt độ nóng bỏng từ tay hắn truyền sang khiến cơ thể Phùng Vận cứng đờ.

Chuyện này…

“Thuần Vu Diễm?”

Tên điên này!

Hắn lại coi nàng là Liên cơ sao?

Ánh mắt Thuần Vu Diễm bừng lên một ngọn lửa. “Nàng muốn theo Bùi Quyết thì cứ theo. Không sao cả, ta sẽ theo nàng!”

Phùng Vận như bị bỏng, muốn giật tay lại nhưng không sao bẻ được lực của hắn. Hai gò má nàng hơi nóng lên, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng. Nhưng dù sao nàng cũng là một lão sắc nữ đã trải qua hai kiếp, dưới bóng tối che giấu, nàng không hề lộ ra chút hoảng loạn nào. Thậm chí, nàng còn cố tình mang theo chút giọng điệu trêu đùa mà chính bản thân cũng thấy đáng ghét.

“Thế tử có biết, ngươi đang nói lời hoang đường gì không?”

“Ta… không hề đùa giỡn.” Thuần Vu Diễm khẽ cười, đôi mắt sáng rực như ánh trăng bạc. “Phùng Thập Nhị, đúng như ta đã nói. Ta xong rồi.”

Hắn lại liếc nhìn bàn tay nàng.

Móng tay nàng được cắt tỉa gọn gàng, thuôn dài và tròn trịa, đẹp đến mức khiến hắn hô hấp rối loạn, hơi thở cũng dần dồn dập. Nhưng ánh mắt hắn vẫn gắt gao khóa c.h.ặ.t nàng, sáng rực như vầng trăng đêm.

“Chỉ có nàng mới được.” Hắn khẽ thì thầm. “Người khác đều không được. Ta đã thử rồi.”

Phùng Vận chợt hiểu ra.

Hắn đang nói rằng ở phương diện kia, chỉ có nàng mới khiến hắn có phản ứng.

Đây là điều không thể tin nổi.

Trong mắt Phùng Vận, nam nhân vốn dĩ giống như loài ngựa giống, đối tượng có phải người yêu hay không chẳng quan trọng. Chỉ cần vừa mắt, thậm chí không cần vừa mắt, bọn họ cũng có thể động tình.

Vậy mà Thuần Vu Diễm lại nói ngoại trừ nàng, không ai có thể khiến hắn rung động.

Sắc mặt nàng không đổi, hoàn toàn không cảm thấy xúc động vì điều này.

“Thế còn Liên cơ?”

Vừa nhắc đến cái tên đó, ánh mắt Thuần Vu Diễm lập tức trầm xuống, đôi môi mỏng mím chặt, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu.

Loading...