Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-02-16 00:08:33
Lượt xem: 22
"Phùng Thập Nhị!"
"Dù gì thế tử cũng đã nói rồi, ngươi vô dụng mà. Ngựa c.h.ế.t thì cứ xem như ngựa sống mà chữa đi. Dọa một trận, rồi dưỡng thêm một thời gian, biết đâu lại có tác dụng."
"Phùng Thập Nhị, đừng làm loạn."
Nhìn đôi mắt sáng rực vì hứng thú của nữ lang trước mặt, Thuần Vu Diễm cuối cùng cũng xác định được, nàng thực sự không đùa.
Hắn tận mắt thấy Phùng Vận châm lửa cho pháo hoa, trong khoảnh khắc bừng tỉnh, mới sực nhớ phải giãy giụa, lập tức gỡ dây thắt lưng trói mình, vươn tay chộp lấy nàng.
"Bùm!"
Phùng Vận ném pháo hoa ra ngoài.
Ném lên trời, chứ không phải vào người Thuần Vu Diễm.
Rồi nàng quay lại, khóe môi hơi nhếch lên.
"Nhìn ngươi kìa, sợ đến mức nào rồi?"
Thuần Vu Diễm cứng đờ, lúc này mới phát hiện lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nữ lang đứng trong gió đêm, như một yêu nữ vừa thi triển phép thuật. Hắn rõ ràng đã túm lấy tay áo nàng, nhưng cảm giác lại hư ảo vô cùng, cứ như có nắm cũng không giữ được...
Nữ lang này không thuộc về hắn.
Rõ ràng gần trong gang tấc, mà vẫn xa tận chân trời.
Thuần Vu Diễm không rõ bản thân đang thất vọng hay gì khác, nhìn nàng một lát, rồi chậm rãi thở dài một hơi.
"Suýt nữa bị nàng dọa c.h.ế.t rồi. Đồ điên."
Phùng Vận không đáp lời, lại cầm hỏa chiết tử châm thêm một cây pháo hoa nữa.
Lần này, dưới ánh mắt quan sát chằm chằm của Thuần Vu Diễm, trong tình huống hắn đã có thể tự do cử động hoàn toàn, nàng đột ngột vươn tay kéo cạp quần hắn, nhét thẳng pháo hoa vào trong…
"Bùm!"
Thuần Vu Diễm hoảng hốt nhảy dựng lên.
Còn Phùng Vận thì đã nhanh chóng nhảy xuống phiến đá, không hề ngoái đầu mà bước đi thẳng.
"Đây là hình phạt cho sự lỗ mãng của thế tử."
Thuần Vu Diễm vội vàng kéo cạp quần xuống, phát hiện pháo hoa đã tắt từ lâu, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn bóng lưng đang dần xa kia.
"Tin ta g.i.ế.t nàng không?"
Thao Dang
Phùng Vận ngoái lại, nở nụ cười nhàn nhạt.
"Không phải chính thế tử cầu ta bắt nạt ngươi sao? Sao lại quên nhanh vậy?"
Thuần Vu Diễm nghẹn lời.
Nữ lang càng đi càng xa, không hề quay đầu nữa. Hắn vốn nên giận, nhưng nơi lồng n.g.ự.c lại dâng lên một cảm giác mềm mại kỳ lạ, dính dính, hỗn độn, thậm chí còn có chút vui vẻ khó hiểu…
Nàng đối xử với hắn như vậy, chính vì hắn trong lòng nàng không giống những kẻ khác.
Phùng Thập Nhị không phải ai nàng cũng có thể tùy tiện trêu chọc như thế này…
Thuần Vu Diễm cảm thấy trái tim như bị ai níu lấy, nàng đi hướng nào, hắn cũng bị kéo về phía đó.
Cảm giác này thật không chắc chắn chút nào, không thể làm chủ được cảm xúc của mình cũng chẳng dễ chịu, nhưng hắn đã sa vào vòng xoáy, không cách nào thoát ra được…
Phùng Vận dần khuất bóng nơi sườn núi.
Thuần Vu Diễm càng lúc càng nhìn không thấy nàng nữa.
Nửa sườn núi im lìm, chỉ còn cơn gió mát lạnh thổi qua.
"Trời sinh đã là một kẻ biết câu hồn người khác..."
Hắn lẩm bẩm, rồi cúi đầu nhìn mấy cây pháo hoa còn chưa đốt hết, khẽ cười tự giễu.
"Ta có phải đã quên nói chưa nhỉ? Hôm nay là sinh thần của ta."
Từ một góc khuất nào đó, Hướng Trung lặng lẽ bước ra, khom người chắp tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-209.html.]
"Thế tử, trời khuya rồi…"
Thuần Vu Diễm cúi đầu chỉnh lại y phục.
"Lăn xuống!"
Hướng Trung nhăn nhó mặt mày, đợi đến khi thế tử đeo lại mặt nạ, mới cẩn thận bước tới, liếc nhìn lớp mặt nạ băng lãnh kia, hạ giọng đề nghị:
"Vậy hay là… chúng ta phái người đi g.i.ế.t Phùng Cơ? Lột da, làm trống, cắt thịt? Nấu thành dầu…"
Thuần Vu Diễm lập tức quay phắt đầu lại: "Ngươi không nghe thấy lời ta nói à?"
Hướng Trung vội cúi đầu đáp: "Tuân lệnh."
Lão nhăn nhó suy nghĩ một chút, rồi quay đầu nói:
“Đường núi quá dốc, lối đá lại gập ghềnh, thế tử… Lão nô, lão nô thật sự không thể lăn xuống được.”
Thuần Vu Diễm rút kiếm Tụ Ngọc ra, chĩa thẳng vào khuôn mặt chất phác của Hướng Trung, bỗng nhiên bật cười, rồi lại thu kiếm vào vỏ.
“Cẩu nô tài, cũng biết cách dỗ người đấy.”
Hướng Trung cười hì hì, vừa chắp tay vừa cúi người. Thấy thế tử đã lấy lại bình tĩnh, lão mới tiến lên khoác áo choàng lên người hắn, giọng điệu ôn hòa như đang vỗ về một đứa trẻ.
“Phùng nữ lang lại bắt nạt thế tử rồi sao?”
“Ừm…”
“Lão nô nhìn thế tử đã trải qua hai mươi cái sinh thần, năm nay là năm vui vẻ nhất đấy.”
Thuần Vu Diễm trầm mắt, lạnh lùng nhìn lão.
“Ngươi nhìn ra chỗ nào mà bảo ta vui vẻ?”
Hướng Trung cười ngây ngô, “Đại vương không nhớ sinh thần của thế tử, vương phi cũng không dám tổ chức. Hằng năm đến ngày này, thế tử lúc nào cũng ủ rũ, chỉ muốn g.i.ế.t hai người để lấy hứng… Năm nay, mọi người đều còn sống. Vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Thuần Vu Diễm hừ lạnh, “Giờ Tý chưa đến, g.i.ế.t ngươi thì thế nào?”
Hướng Trung cười hòa ái.
“Chỉ cần thế tử vui vẻ, lão nô cũng vui vẻ. Xin cứ g.i.ế.t!”
Thuần Vu Diễm mím c.h.ặ.t môi, liếc lão một cái, lạnh lùng hất vạt áo, sải bước xuống núi.
Cả thế gian này, chẳng ai nhớ đến sinh thần của hắn.
Là thế tử của Vân Xuyên, cái gì cũng có, mà dường như… chẳng có gì cả.
~~~~~~~~~~
Thuần Vu Diễm: Hôm nay là sinh thần của ta, chẳng ai nói gì sao?
Mọi người: Pháo hoa đẹp không?
~~~~~~~~~~
119- Lưu luyến không nỡ.
Phùng Vận vừa đi xuống đường núi, đã nhìn thấy Đại Mãn và Tiểu Mãn đứng đó chờ, không xa lắm còn có Diệp Sấm cùng hai thị vệ. Năm người cùng đồng loạt nhìn nàng, ánh mắt vừa lo lắng vừa mang theo chút nghi hoặc.
Phùng Vận thản nhiên nói: “Thuần Vu thế tử tính tình cổ quái, muốn bàn chuyện làm ăn nhất định phải lên núi.”
Tiểu Mãn vốn đơn thuần, nghe vậy liền tin ngay.
Nàng ta lập tức thở phào một hơi thật dài.
“Nữ lang, nô tỳ sắp bị dọa c.h.ế.t rồi! Lần sau cho nô tỳ đi cùng người có được không?”
Phùng Vận nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, lặng lẽ tiến về phía Diệp Sấm, khẽ cúi người chào một cách khách khí.
“Làm phiền Diệp thị vệ lo lắng rồi.”
Thân phận của Diệp Sấm không tiện nói nhiều, hắn chỉ khẽ liếc lên sườn núi, mỉm cười: “Chỉ cần nữ lang bình an là tốt.”
Phùng Vận mỉm cười nhẹ, tiếp tục đi xuống.
Diệp Sấm bước theo, hạ giọng nói: “Nữ lang không cần sợ Thuần Vu thế tử.”
Phùng Vận thoáng quay đầu lại, như có chút không hiểu.