Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-02-16 00:08:35
Lượt xem: 29

Diệp Sấm tưởng rằng mình chưa nói rõ, nghiêm túc chắp tay, trịnh trọng nói:

"Dù hắn là thế tử Vân Xuyên, là thượng khách của Tấn quốc, nhưng nếu hắn bất kính với nữ lang, hoặc ép buộc nữ lang làm điều gì không muốn, nữ lang hoàn toàn có thể từ chối... Có đại tướng quân làm chỗ dựa, không ai dám làm khó người."

Phùng Vận nói: "Nhờ ơn tướng quân thương xót."

Những điều cốt yếu này, không cần Diệp Sấm phải nói, nàng cũng hiểu rõ.

Bằng không, tại sao nàng phải khách sáo với Bùi Quyết, nhưng lại có thể đối xử với Thuần Vu Diễm một cách lạnh nhạt?

Chẳng qua chỉ là mượn lực đè lực mà thôi.

Thấy nàng không có biểu cảm gì, Diệp Sấm lại nói thêm một câu:

"Chúng ta đều nghe theo lệnh của nữ lang."

Phùng Vận khách sáo nói lời cảm tạ, miệng tạ ơn liên tục, nhưng trong lòng thì vô cùng tỉnh táo.

Những người này nghe lệnh nàng chẳng qua vì Bùi Quyết.

Thứ không nằm trong tầm kiểm soát của mình, không phải người của mình, có thể dùng nhưng không thể quá dựa dẫm.

---

Đại Mãn im lặng suốt quãng đường, đến khi về phòng hầu hạ Phùng Vận lên giường, đột nhiên thấp giọng hỏi:

"Nữ lang và Thuần Vu thế tử, thực sự chỉ bàn chuyện làm ăn về thạch mặc thôi sao?"

Phùng Vận ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, "Nếu không thì sao?"

Đại Mãn có vẻ muốn nói rồi lại thôi.

Ở bên cạnh Phùng Vận, nàng ta vốn là người trưởng thành và điềm tĩnh hơn Tiểu Mãn, cũng luôn cho rằng bản thân được coi trọng hơn những nha hoàn khác.

Nhưng nàng ta có thể cảm nhận rõ ràng, Phùng Vận tin tưởng Tiểu Mãn hơn nàng ta rất nhiều.

Rất nhiều chuyện, nàng ta đều chỉ biết qua lời kể của Tiểu Mãn.

Những gì nữ lang giao cho nàng ta làm, ít hơn Tiểu Mãn, phần lớn chỉ là mấy việc vặt.

Điều này khiến nàng ta bất an nhận ra rằng, từ lúc nào đó, nàng đã bị Phùng Vận gạt ra ngoài.

A Lâu, Khải Bính, thậm chí cả huynh đệ họ Cát, đều được nữ lang tin cậy hơn cả nàng ta, người luôn ở bên hầu hạ.

Đại Mãn do dự một lát.

"Nô tỳ to gan, muốn hỏi nữ lang... có phải nô tỳ đã làm sai chuyện gì không?"

Phùng Vận nheo mắt nhìn nàng, sắc mặt không chút biểu cảm.

"Ngươi muốn nói gì?"

Đại Mãn chậm rãi quỳ xuống trước giường nàng.

"Nếu nô tỳ có chỗ nào không đúng, nữ lang cứ việc trách phạt. Nhưng xin người đừng đẩy nô tỳ ra xa, đừng bỏ rơi nô tỳ."

Phùng Vận nhìn nàng ta rất lâu.

"Ngươi có biết ngươi và Tiểu Mãn khác nhau ở điểm nào không?"

Đại Mãn ngẩng đầu, khổ sở lắc đầu.

Phùng Vận nói: "Tiểu Mãn sẽ không hỏi ta như vậy."

Đại Mãn sững sờ nhìn nàng.

Phùng Vận nói: "Lui xuống đi."

Đại Mãn nhìn nàng đã nằm xuống, ngón tay vô thức vuốt ve đoản kiếm bên gối, đôi mắt băng lạnh, không chút tình nghĩa chủ tớ.

Đến lúc này, nàng ta mới hoảng hốt đứng dậy, lui ra ngoài.

Phùng Thập Nhị nương… rốt cuộc đã thay đổi từ khi nào?

Đại Mãn vắt óc suy nghĩ.

Ngược dòng thời gian, dường như là từ ngày An Độ thành thất thủ.

Tiểu nương tử yếu đuối mềm mại bỗng chốc trở nên kiên cường, lãnh đạm, chẳng còn quan tâm đến nỗi đau của ai nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-210.html.]

Nữ lang từng si mê Tiêu Tam Lang, chỉ sau một đêm liền từ bỏ đoạn tình cảm bao năm, có thể thân mật với Bùi Quyết, có thể tình tứ với Thuần Vu Diễm, hoàn toàn không còn một chút rụt rè…

Nữ lang rốt cuộc làm sao vậy?

Đại Mãn ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng.

Dần dần, nàng ta đưa tay chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của mình.

Gương mặt mà nhiều người nói, có ba phần giống với Phùng Thập Nhị nương.

---

Ở Đồ gia ổ bảo, cách tiếp đãi khách vô cùng chu đáo.

Sáng sớm, Phùng Vận ngủ no giấc rồi thức dậy, đã có nha hoàn trong bảo mang điểm tâm đến.

Có canh bánh vụn, cháo trắng, bánh bao chay, cùng với củ cải muối và dưa chua, trông tinh tế mà thanh đạm.

Nữ tỳ của Đồ gia cười nói: "Phu nhân dặn rằng, nữ lang không thích đồ dầu mỡ, bữa sáng nên nhẹ nhàng một chút, không biết có hợp khẩu vị nữ lang không?"

Trên bàn tiệc hôm qua có một đĩa t.hịt kho tàu, Phùng Vận không động đến một miếng.

Thực ra không phải không thích, chỉ là đĩa t.hịt ở hơi xa, nàng không tiện gắp.

Không ngờ Đồ phu nhân lại quan sát tỉ mỉ đến vậy.

Phùng Vận mỉm cười: "Đều là món ta thích, thay ta cảm tạ phu nhân."

"Cảm tạ ta làm gì?" Một giọng nói vui vẻ truyền qua lớp rèm.

Đồ phu nhân tươi cười bước vào, theo sau là hai nha hoàn. Vừa nhìn thấy Phùng Vận, bà liền không nhịn được mà ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.

Cứ như một người mẫu thân hiền từ gặp lại đứa con ngoan ngoãn, ân cần dỗ dành nàng ăn uống, nhìn thế nào cũng không thấy chán.

"A Vận, ngon không?"

Đồ phu nhân ngồi trước mặt nàng, chăm chú hỏi.

Được quan tâm thế này, Phùng Vận bỗng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Cháo thanh mát, dễ tiêu hóa, canh bánh vụn cùng bánh bao chay hợp với khẩu vị của ta. Phu nhân có lòng rồi."

Nghe được câu này, Đồ phu nhân vui vẻ đến nỗi khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn.

"Tốt lắm, A Vận. Sau này con phải thường xuyên đến Đồ gia ổ bảo thăm ta đấy."

Phùng Vận khẽ mỉm cười, "Sẽ vậy, phu nhân."

Đồ phu nhân như nghĩ đến điều gì, bèn nói:

"Nghe nói bây giờ con làm Lý chính ở thôn Hoa Khê? Một mỹ nhân yểu điệu thế này, lại bị tên Bùi Diêm Vương đó sai bảo như trâu như ngựa, làm Lý chính làm gì chứ? Đây chẳng phải là tự chịu khổ sao…"

Phùng Vận bình thản đáp: "Phu nhân, đó là điều ta muốn làm."

Đồ phu nhân vẫn nhìn nàng với ánh mắt đầy thương xót, như thể chỉ hận không thể kéo nàng ra khỏi cái hố lửa đầy nguy hiểm bên cạnh Bùi Quyết.

"Con thấy Thuần Vu thế tử thế nào?"

Phùng Vận suy nghĩ một chút, đáp: "Rất tốt."

Thao Dang

Đồ phu nhân bật cười, "Vậy con theo hắn về Vân Xuyên đi. Ổn định an toàn, cũng tránh phải sống dưới tay tên Diêm Vương đó mà khổ sở."

Phùng Vận không biết nên trả lời thế nào.

Bà thực sự lo lắng cho nàng.

Trong mắt Đồ phu nhân, đi theo Bùi Quyết tuyệt đối không bằng theo Thuần Vu Diễm.

Chỉ là, bà đâu hiểu được nàng muốn gì…

Đi theo người nam nhân nào, với nàng mà nói, không còn nằm trong phạm trù tình cảm nữa. Chẳng qua ai hữu dụng thì nàng theo người đó mà thôi.

"Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, phu nhân."

Phùng Vận thuận theo lời bà, lại khéo léo để lộ một chút e lệ đúng lúc.

Lúc này Đồ phu nhân mới thực sự vui vẻ, cười đến híp mắt.

"Con đoán xem, ta mang thứ gì tốt đến cho con?"

Phùng Vận có chút ngại ngùng, "Phu nhân đã ban tặng ta rất nhiều rồi, không cần phải tặng thêm…"

Loading...