Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-02-17 15:54:12
Lượt xem: 18
“Cái này nhất định phải đưa cho nàng.” Đồ phu nhân mỉm cười, ra hiệu cho nha hoàn bưng lên một khay gỗ.
Trên khay là vài tờ khế ước.
“Thế tử có việc gấp, trời còn chưa sáng đã rời khỏi ổ bảo.”
Đồ phu nhân giải thích: “Trước khi đi, thế tử sợ đánh thức nàng nên không sai người gọi, nhưng ngài để lão Đồ làm trung gian, ký kết khế ước này. Đây chẳng phải chính là thứ A Vận muốn sao?”
Phùng Vận thoáng sững sờ, nhận lấy khế ước xem qua.
Thuần Vu Diễm đã thảo sẵn hợp đồng kinh doanh thạch mặc, từng điều khoản đều đúng như yêu cầu của nàng, chỉ có một điểm thay đổi: thêm vào Đồ gia ổ bảo, nhượng lại ba phần lợi nhuận.
Điều này vốn dĩ cũng là suy tính của Phùng Vận.
Thứ nhất, Đồ gia ổ bảo và Thuần Vu Diễm vốn dĩ đã hợp tác, không thể nửa chừng bỏ rơi. Thứ hai, Đồ bảo chủ là một đối tác đáng tin cậy. Thứ ba, Đồ gia ổ bảo có thể trở thành một con đường lui đầy vững chắc.
Được ba phần lợi nhuận, Đồ gia ổ bảo cũng sẽ đảm nhận ít nhất ba phần công việc. Hơn nữa, làm trung gian cũng giúp đảm bảo hai bên không phá vỡ hợp đồng.
Từ khế ước, Phùng Vận nhận ra sự khôn ngoan của Thuần Vu Diễm.
Chỉ là, một người như hắn, lại chẳng được Vương gia Vân Xuyên yêu thích…
Thật khó hiểu.
Phùng Vận sảng khoái đặt bút ký tên và đóng dấu.
Sau đó, nàng bàn bạc với Đồ Bá Thiện về việc khai phá núi, nhờ ông gọi hai thợ thủ công đến.
“Đá ở Vân Xuyên rất cứng, ít khe nứt. Chúng ta có thể tranh thủ mùa đông khắc nghiệt này, dùng thuốc nổ phá vỡ, sau đó nung nóng rồi dội giấm, khiến đá nứt ra do thay đổi nhiệt độ, từ đó mới khoan hầm được. Cắn gãy khúc xương cứng này thôi.”
Nàng tỉ mỉ giải thích ý tưởng, Đồ Bá Thiện nghe xong thì đập bàn tán thưởng.
“Đáng tiếc thế tử không có mặt, nếu không, ngài nhất định sẽ không hối hận khi ký khế ước này.”
Hai thợ thủ công lại tỏ vẻ lo lắng.
“Thuốc nổ mà nữ lang nhắc đến, chế tạo không hề dễ dàng.”
“Lão phu cũng lấy làm nghi hoặc. Chỉ dùng diêm tiêu, tro gỗ và lưu hoàng là có thể tạo ra thuốc nổ sao? Thật khó tin.”
Phùng Vận khẽ cười.
“Nếu là người khác, ta tuyệt đối không dám nhắc đến thứ này. Nhưng đây là Đồ gia ổ bảo… E rằng thiên hạ chỉ có nơi này mới có thể chế ra được thuốc nổ thôi.”
Đây là điều mà kiếp này, khi trở lại Đồ gia ổ bảo, nàng mới nhận ra.
Kiếp trước, ngày ngày vướng bận chuyện tình cảm nhi nữ, nàng không hề phát hiện ra sự tồn tại của Đồ gia ổ bảo, nơi giống như một kiệt tác thế gian vậy.
Dụng cụ ăn uống, đồ dùng sinh hoạt của họ đều khác biệt và vượt trội so với bên ngoài...
Vị “sư phụ” mà đám thợ thủ công nhắc đến hẳn là một cao nhân ẩn thế, hoặc là lão thần tiên do tạo hóa phái xuống để chỉ đường dẫn lối, nên Đồ gia ổ bảo mới có được kỹ thuật hơn hẳn thế tục, nhưng họ lại biết giấu mình, không khoe tài.
Ban đầu, Phùng Vận chỉ nghĩ đến việc nung nóng, dội giấm và thay đổi nhiệt độ để khai thác đá. Nhưng pháo hoa mà Thuần Vu Diễm mang đến tối qua khiến nàng nhớ tới thứ gọi là “thuốc nổ” được nhắc đến trong sách mà mẫu thân để lại.
Vậy nên nàng quyết định thử một lần.
Sau bữa cơm, Phùng Vận cùng các thợ thủ công chuẩn bị Mộc Ngưu Thủy Xa, được Đồ Bá Thiện dẫn đến phía sau núi.
Pháo hoa tối qua để lại vài vết cháy đen trên vách đá.
Nàng liếc mắt nhìn qua, mỉm cười: “Pháo hoa còn để lại dấu vết trên đá, thì thuốc nổ chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều.”
Đồ Bá Thiện và các thợ thủ công nghe nàng miêu tả về thuốc nổ thì phần nào hình dung được, nhưng chưa từng tận mắt thấy qua nên vừa hiếu kỳ, vừa phấn khích, hỏi không ngừng trên đường đi.
Khi dừng lại, Phùng Vận phát hiện họ đã đến khe núi phía sau.
Xung quanh là vách đá dựng đứng bao quanh, con đường duy nhất được canh gác bởi binh lính, vô cùng kín đáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-211.html.]
Thao Dang
120- Không thể chung chồng.
Đồ Bá Thiện đưa nàng đến đây, liền coi nàng như người một nhà, không có gì cần giấu giếm.
“Hết thảy lò rèn, xưởng chế tạo vũ khí và chế thuốc pháo đều ở đây.”
Dừng một chút, ông vuốt râu cười nói:
“Lão phu chưa từng nghĩ rằng, chút lực của pháo trúc và pháo hoa lại có thể phá vỡ núi đá kiên cố…”
Phùng Vận trầm ngâm, dè dặt nói:
“Ta cũng không dám chắc có thể thành công, chỉ là trong sách của A mẫu có ghi chép, cứ theo đó mà thử, xem có thể công phá được khó khăn này không.”
Đôi mắt Đồ Bá Thiện sáng lên:
“Thứ thuốc nổ mà nữ lang nhắc đến, nếu có thể dùng trên chiến trường…”
Tim Phùng Vận đập mạnh, vội vàng nói:
“Dùng để gây thương tổn con người là điều không thể chấp nhận. Hơn nữa, loại thuốc nổ này có uy lực rất thấp, chỉ có thể phá đá, còn để dùng trên chiến trường thì không đáng kể.”
Đồ phu nhân ngồi bên nghe chuyện, đột nhiên mỉm cười hỏi:
“Mẫu thân của A Vận nghe có vẻ là một người thú vị, không biết có thể gặp mặt một lần hay không?”
Phùng Vận trầm tư một lúc rồi đáp:
“A mẫu đã mất nhiều năm, nếu không, chắc chắn sẽ có thể kết giao cùng phu nhân.”
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Đồ phu nhân nhìn nàng đầy ngạc nhiên, tự trách mình nói lỡ lời, vội vã xin lỗi, sau đó đối xử với Phùng Vận càng thêm yêu thích và thương tiếc.
Sáng sớm hôm sau, Phùng Vận rời khỏi Đồ gia ổ bảo.
Sau một đêm bàn bạc, nàng cùng vài vị thợ thủ công đã đề ra kế hoạch sơ bộ về việc chế tạo thuốc nổ. Nhưng rốt cuộc có khả thi hay không thì vẫn chưa rõ.
May thay, Đồ gia ổ bảo bao năm qua vẫn không ngừng nghiên cứu cải tiến các loại cơ quan, thợ thủ công ai nấy đều hăng hái, Đồ Bá Thiện cũng dốc lòng ủng hộ, mọi chuyện xem như đã quyết định.
Khi nàng rời đi, Đồ phu nhân bịn rịn đưa tiễn đến tận cổng ổ bảo.
“A Vận à, khi nào ta rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng ở thôn Hoa Khê.”
“Cung nghênh phu nhân đại giá.”
“Được, được, ngoan lắm. Đường về không bằng phẳng, nhớ cẩn thận.”
Phùng Vận khẽ mỉm cười gật đầu, cúi người hành lễ.
“Phu nhân mời quay về, đừng tiễn xa nữa.”
Đồ phu nhân miệng đáp ứng, nhưng khi Phùng Vận đã lên xe lừa đi xa, nàng quay đầu nhìn lại, vẫn thấy bóng dáng nhã nhặn mỹ lệ ấy đứng nơi cửa, vẫy tay nhìn theo.
---
Thôn Hoa Khê, thôn học trong thôn xây dựng rất nhanh, thợ nói chỉ cần hai ba ngày nữa là có thể dựng nóc, phong kín.
Tin tức từ Tín Châu vẫn chưa có hồi âm.
Ngược lại, Cát Quảng, người nàng phái đến Trung Kinh, đã trở về.
Lúc hoàng hôn, hắn tới thôn Hoa Khê, nước còn chưa kịp uống một ngụm đã vội vàng đi tìm Phùng Vận.
Cát Quảng trông vô cùng tiều tụy, đôi mắt đầy tơ m.á.u, quầng mắt thâm đen, đôi môi dày khô nứt, nứt ra từng vệt rỉ m.á.u.
Phùng Vận rót cho hắn một chén trà nguội, Cát Quảng ngửa đầu uống cạn trong nháy mắt.