Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 215
Cập nhật lúc: 2025-02-17 15:54:22
Lượt xem: 28
Chương 215:
Không biết từ khi nào, A Lâu phát hiện ra mình cũng trở thành một nhân vật hết sức quan trọng.
Nhưng điều hắn thích nhất vẫn là được đánh xe cho nữ lang.
Phùng Vận thấy hắn cứ chăm chú nhìn mình, liền khẽ nhướng mày.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
“Nữ lang.” Khuôn mặt A Lâu đỏ bừng, nín nhịn hồi lâu vẫn không thể nói ra suy nghĩ trong lòng.
Không phải là không dám, mà là biết không nên.
“Tiểu nhân sẽ chăm sóc tốt trang tử. Nữ lang nhất định phải bình an trở về.”
Phùng Vận gật đầu, “Chuyện trong trang tử ta đã sắp xếp đâu vào đấy, cứ theo đó mà làm, đừng để xảy ra sơ suất gì.”
A Lâu đáp: “Tiểu nhân biết rồi. Nữ lang, người có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Hai ngày nay, ai nấy đều mệt mỏi, thức trắng đêm, Phùng Vận cũng không ngoại lệ.
Ngày mai khi trời chưa sáng sẽ phải khởi hành. A Lâu nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, lòng không khỏi xót xa, nhưng Phùng Vận lại khẽ cười.
“Ta không buồn ngủ. Lúc này tinh thần ta rất tốt.”
Mọi thứ cần mang đến Tín Châu đều đã chuẩn bị xong.
Ánh mắt Phùng Vận lại rơi trên chiếc chuông gió trong ngăn kéo.
Hôm đó, khi Tào Khai đến đưa tin, nàng đã giao chuông gió cùng bức thư cho hắn.
Nhưng giờ đây vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Bùi Quyết, Phùng Vận không chắc liệu hắn đã nhận được hay chưa...
Nàng khẽ nhíu mày, lại lấy từ chiếc chuông gió xuống một quả chuông nhỏ bằng quả tùng, đặt vào hành lý mang theo bên mình...
A Lâu nhìn hành động của nàng.
“Nữ lang...”
Phùng Vận không quay đầu lại, chỉ dặn dò:
“Trên bàn có một tấm thiếp mời, mang đến phủ tướng quân giao cho Bình Nguyên quận chúa.”
Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh, A Lâu khẽ đáp lời.
Phùng Vận không thể tự mình đi được, nên bảo A Lâu mang thiếp mời đến phủ tướng quân, mời Bình Nguyên quận chúa đến thôn Hoa Khê đón A Tả và A Hữu.
Khi nàng còn ở đây, để hai đứa trẻ ở lại điền trang cũng không sao, nhưng một khi nàng rời khỏi An Độ, tất nhiên không thể yên tâm được.
Vốn dĩ người nhà họ Ngao muốn nhờ cậy Phù Dương Nghi, nàng chỉ thuận theo ý mà giao lại bọn trẻ cho người nhà thôi.
Không ngờ, khi A Tả và A Hữu biết tin, liền òa khóc ngay tại chỗ.
“Cữu mẫu…” A Hữu ôm c.h.ặ.t lấy chân Phùng Vận, ngước đôi mắt long lanh, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bĩu đôi môi chúm chím, không nói lời nào.
Những bé gái xinh xắn và ngoan ngoãn như thế này, quả thật là khắc tinh của Phùng Vận.
Nàng không chịu nổi khi thấy A Hữu khóc, vội bế bé lên, đặt ngồi trên đôn tròn, dịu dàng lau nước mắt cho bé.
“Khóc gì chứ? Lần sau lại đến chơi là được.”
A Hữu mím môi hai cái, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
A Tả đứng bên cạnh nhìn Phùng Vận bằng ánh mắt khẩn thiết, nhưng không khóc lóc.
“Lần sau con và A Hữu sẽ không thể đến nữa đâu.”
Phụ mẫu sẽ không cho họ ra ngoài thêm lần nào nữa.
Thao Dang
A Hữu gật gù cái đầu nhỏ, “Cữu mẫu hãy để cữu cữu đến đón chúng con nhé…”
Nếu cữu cữu đến đón, mẫu thân sẽ nghe lời cữu cữu, còn phụ thân dù không muốn cũng chẳng thể làm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-215.html.]
Tiểu cô nương nhỏ xíu nói đầy nghiêm túc, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ tiểu ma vương ngày thường.
Phùng Vận bật cười: “Được, khi gặp cữu cữu của các con, ta nhất định sẽ nói.”
Chỉ là dỗ dành bọn trẻ thôi, cứ nói lời dễ nghe là được.
Nhưng A Hữu và A Tả lại cảm động đến mức muốn bật khóc thêm lần nữa.
Một trái một phải ôm lấy cánh tay Phùng Vận, lưu luyến không nỡ rời xa.
“Cữu mẫu gặp được cữu cữu và A huynh, nhớ nói với họ rằng A Tả và A Hữu rất ngoan, không nghịch ngợm, không đáng ghét…”
“Đúng vậy! Cũng không hề nhõng nhẽo đòi theo cữu mẫu đến Tín Châu…”
Phùng Vận xoa nhẹ lên mái đầu của hai đứa trẻ.
“Đương nhiên ta sẽ nói rồi, không chỉ có thế đâu, ta còn kể thật nhiều thật nhiều về sự ngoan ngoãn của hai đứa…”
A Tả hơi ngượng ngùng, không học được dáng vẻ nũng nịu của muội muội khi ở bên Phùng Vận, chỉ khẽ cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, khẽ nói:
“Đợi cữu mẫu trở về, có lẽ con và muội muội đã quay về Trung Kinh rồi. Cữu mẫu đừng lo lắng cho chúng con, bên ngoài chiến loạn, cữu mẫu xinh đẹp như vậy, phải cẩn thận kẻo bị người ta cướp mất…”
Phùng Vận khẽ cười, khóe mắt cong lên…
Không hiểu sao, nàng bỗng nhiên nhớ đến Quân nhi, nỗi bi thương dâng trào, chẳng thể cười nổi nữa.
Khoảnh khắc A Tả luyến tiếc, ấm ức, lại ép mình suy nghĩ như người lớn, buộc phải chấp nhận kết quả không thể thay đổi, thậm chí còn quay lại an ủi người lớn, thật sự rất giống Quân nhi của nàng…
Nàng ôm c.h.ặ.t A Tả, giống như từng ôm Quân nhi ngày nào.
“Được, ta hứa với con.”
“Còn có Hữu Hữu nữa, còn có Hữu Hữu nữa.” A Hữu vừa sụt sịt vừa lau nước mắt lên áo Phùng Vận, “Con cũng rất ngoan, không quấy rầy, rất nghe lời…”
“Phải, phải, còn có con nữa.” Phùng Vận xoay người ôm lấy nàng.
Tiểu cô nương cười mãn nguyện.
“Cữu mẫu, đợi khi chiến tranh kết thúc, có phải người sẽ gả cho cữu cữu không? Khi đó chúng con có thể thường xuyên đến tìm người.”
Một tiểu cô nương nhỏ xíu, sao lại nghĩ được đến chuyện này chứ?
Phùng Vận bật cười rồi lắc đầu, “Không đâu. Ta sẽ ở lại điền trang này, sau này các con đến chơi, ta sẽ tiếp đón.”
Nghe nàng nói không chịu gả, A Tả và A Hữu đều thất vọng.
“Cữu cữu thật đáng thương.”
“A mẫu nói rất đúng, cữu cữu là khúc gỗ lớn, tảng băng to, chẳng nữ lang nào muốn gả cho cữu cữu cả… Cữu mẫu, người thương cữu cữu một chút đi mà.”
Phùng Vận bỗng cảm thấy đau đầu.
Dỗ trẻ con thật sự còn mệt hơn làm việc.
May sao, chưa đến giữa trưa, xe ngựa của Phù Dương Nghi đã đến.
Cùng xuống xe với nàng còn có Thôi Trĩ.
Lần trước chia tay không vui vẻ, Phùng Vận cứ nghĩ nàng ta sẽ không đến nữa.
Nhìn dáng vẻ nhíu mày của Thôi Tứ nương, Phùng Vận đoán chắc lại do Phù Dương Nghi kéo đến, không nhịn được khẽ cười.
“Quận chúa, Thôi Tứ nương, làm phiền hai người rồi.”
Trong viện vô cùng bận rộn, đám phụ nhân tụm lại làm việc, từng đống dược liệu được khiêng ra ngoài, những người khác vẫn tiếp tục bào chế thuốc, cảnh tượng tuy nhộn nhịp nhưng rất trật tự và gọn gàng.
Phù Dương Nghi nhìn cảnh này, không giấu nổi vẻ khâm phục.
“Phùng Cơ thật giỏi, lại gom được nhiều dược liệu thế này, tất cả đều phải bào chế thành thuốc sao?”
Phùng Vận gật đầu, “Mang đến Tín Châu.”
Phù Dương Nghi từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, là người thuộc tầng lớp giàu có bậc nhất thời đại này, sự hiểu biết về chiến tranh đương nhiên khác hẳn Phùng Vận.