Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-02-17 15:54:30
Lượt xem: 25

Hắn không trả lời, chỉ nói:

“Trời sắp tối rồi. Gió bên bờ sông lớn, về thôi.”

Thao Dang

Là trong phủ Đại tướng quân Trung Kinh, nơi có một con chim hoàng yến vì lo lắng mà thức trắng đêm, ôm chăn ngồi đợi, thấy hắn bước vào liền thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng hỏi:

“Quân vụ bận lắm sao? Giờ này mới về… Tướng quân, ngài vào cung à?”

Hắn đứng dưới ánh đèn, vẻ mặt vô cảm nhìn nàng.

“Muộn rồi, đi ngủ đi.”

Là những đêm tối tăm, điên cuồng ấy, khi thân thể quấn lấy nhau, nàng, một cơ thiếp khao khát có một đứa con để được che chở, ánh mắt đầy mong mỏi nhìn hắn.

“Tướng quân, thiếp muốn một đứa con, cho thiếp một đứa con đi…” Là tiếng nàng thở dốc khẩn cầu, là sự đeo bám dai dẳng không buông.

Hắn luôn tăng tốc đột ngột, hơi thở gấp gáp nhưng đầy kiềm chế, và trong khoảnh khắc cao trào cuốn lấy cả hai, hắn lại tỉnh táo đến tàn nhẫn, dứt khoát rút lui…

“Chưa phải lúc.” Hắn nói: “Chờ thêm đi.”

Trong ánh mắt tuyệt vọng và thân thể run rẩy bất lực của nàng, hắn dùng sự lạnh lùng gần như tàn nhẫn ấy, từng lần từng lần đập tan hy vọng của nàng, đẩy nàng vào vực thẳm không lối thoát.

Nàng không biết hắn đang chờ điều gì.

Có lẽ là chờ một người xứng đáng để mang thai cốt nhục của hắn.

Nếu không có, hắn thà không có con…

Hắn chưa bao giờ nói lời quá tàn nhẫn.

Phần lớn thời gian, hắn đối xử với nàng cũng rất tốt…

Nhưng nàng thật sự đã tổn thương, từng chút từng chút, đau đến thấu tim.

Từ Trung Kinh đến An Độ, hai chữ “hưu thê” khắc sâu lên người nàng, trong vô số ánh mắt khinh miệt và nhục mạ, trái tim nàng như bị hắn lăng trì…

Có lẽ nàng không xứng đáng.

Nhưng nàng chưa bao giờ muốn hắn c.h.ế.t…

Dù có cấu kết với Tiêu Trình để giúp thuyết phục ba tướng quân dưới trướng Bùi Quyết phản bội, nàng cũng chưa từng nghĩ Bùi Quyết sẽ c.h.ế.t nơi chiến trường, sẽ ngã xuống từ lưng ngựa trong trời tuyết trắng.

Người nam nhân cứng cỏi ấy, cũng có thể ngã xuống sao?

Mùi m.á.u tanh của chiến hỏa khiến nàng run rẩy toàn thân.

Những ký ức hỗn loạn mơ hồ trong trận c.h.é.m g.i.ế.t ở bến thuyền Thạch Quan, từng cảnh tượng như ảo ảnh, như giấc mộng hiện lên trong đầu Phùng Vận…

Bùi Quyết, đừng c.h.ế.t…

Hắn c.h.ế.t rồi, ai sẽ hận nàng đây?

Nàng sắp trở về Tề quốc để làm hoàng hậu rồi.

Nếu hắn c.h.ế.t, còn ai chứng kiến được vinh quang của nàng?

Nàng muốn hắn biết, nàng không còn là con chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong phủ tướng quân, càng không phải là lớp bùn nhão dưới chân Lý Tang Nhược…

Những điều này, nàng đều muốn Bùi Quyết tận mắt thấy!

124- Có thai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-219.html.]

“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Quân Bắc Ung thương vong nặng nề, tàn quân của Bùi Quyết bỏ chạy tán loạn, Ôn tướng quân đã dẫn binh tiến vào thành An Độ, An Độ được khôi phục rồi!”

Một giọng nói vui mừng khác kéo Phùng Vận ra khỏi những ảo cảnh trong mơ…

Khung cảnh đã thay đổi.

Nàng biết mình đang mơ, nhưng lại không thể thoát khỏi giấc mộng ấy.

Người đang vui sướng đến phát cuồng trong mơ, là Bình An – thái giám thân cận bên cạnh Tiêu Trình.

Bình An không thích nàng, Phùng Vận cũng không thích hắn.

Nhưng Bình An và Tiêu Trình lớn lên cùng nhau, rất được Tiêu Trình tín nhiệm. Dù Phùng Vận đã nhiều lần nói rằng Bình An rất đáng ghét, luôn cố ý nói xấu nàng, Tiêu Trình vẫn giữ y bên cạnh, chỉ nói rằng đã quen dùng rồi, không muốn đổi người...

“Bùi Quyết c.h.ế.t rồi sao?” Giọng của Tiêu Trình không thể hiện cảm xúc, thậm chí còn mang theo chút ôn hòa, điều này khiến Phùng Vận không thể hiểu nổi.

Hắn vốn là như thế, không tức giận, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn.

“Trúng vài mũi tên, e rằng không qua khỏi.” Bình An lại nói gì đó, nhưng Phùng Vận nghe không rõ, tai nàng như bỗng trở nên điếc đặc, toàn thân chìm trong bi thương, mất đi mọi cảm giác.

Nhưng câu nói cuối cùng của Bình An lại vang lên rõ ràng bên tai nàng.

“Mọi người đều nói, Phùng cơ nhìn thấy Bùi Quyết trúng tên ngã xuống đất, khóc đến đau lòng khôn xiết. Dù sao cũng ba năm tình cảm, e là không dễ buông bỏ…”

Tiêu Trình quay sang nhìn nàng.

Căn phòng trống trải bỗng trở nên ngột ngạt.

Hắn vẫn là dáng vẻ đó, ngồi đối diện với Phùng Vận qua làn khói trà mỏng manh.

Trên bàn bày biện hoa quả tinh xảo, các món ăn đều là những thứ Phùng Vận từng thích. Nhưng nàng chẳng động vào chút nào, cả mâm cơm được bưng lên từ sáng vẫn còn nguyên chỗ cũ.

“Sao không ăn?”

Đôi môi Tiêu Trình mím chặt, nhợt nhạt, Phùng Vận không nhìn ra dấu hiệu tức giận từ hắn, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được, hắn đang giận.

“Không có khẩu vị sao?” Hắn lại hỏi.

Phùng Vận cụp mắt xuống, khẽ gật đầu.

Đôi mắt nàng sưng đỏ vì khóc, giờ đây hẳn trông vô cùng xấu xí. Nàng không muốn đối diện với Tiêu Trình, càng không muốn hắn nhìn thấu nỗi lòng hỗn loạn của mình lúc này.

“Gầy đi nhiều rồi.” Tiêu Trình quan sát nàng, ánh mắt ấy khiến Phùng Vận vô cùng bối rối.

“Không quen đồ ăn ở Tấn quốc sao?”

Đã nhiều năm xa cách, lần gặp lại này, giữa họ dường như trở nên xa lạ vô cùng.

Nhất là giờ đây, Tiêu Trình đã đăng cơ ba năm, trên người toát lên đế khí vương giả, giữa hàng lông mày là sự uy nghiêm. Hắn vẫn là Tiêu Tam lang ôn nhuận tuấn tú ngày trước, nhưng dường như đã trở thành một người khác.

Hắn càng khó gần hơn trước.

Nhưng may mắn là hắn không nói thêm gì, chỉ tự tay múc một bát cháo trong hộp ra, nếm thử rồi nói: “Lạnh rồi, để ta bảo bọn họ hâm nóng lại.”

Bữa cơm này, Phùng Vận ăn trong sự miễn cưỡng, vô cùng khó khăn. Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, rõ ràng là món ngon được chế biến tỉ mỉ, nhưng lại nuốt không trôi.

Nhưng Tiêu Trình cứ nhìn nàng, nàng không thể không ăn.

“Ngon không?” Tiêu Trình hỏi nàng.

Phùng Vận ngỡ mình nghe nhầm.

Có lẽ vì đây chỉ là giấc mơ, giọng nói kia nhẹ nhàng và xa xăm, người trước mắt cũng trở nên mờ ảo. Rõ ràng là gương mặt tuấn tú ấy, nhưng nhìn thế nào cũng không rõ, không chân thực.

Loading...