Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-01-09 23:15:10
Lượt xem: 124

Hai bên, bọn tùy tùng cúi đầu thấp, không dám nhìn nhiều.

Phùng Vận hơi nhíu mày, những ngón tay mảnh khảnh vươn ra nắm lấy vạt áo màu tro Mê Lâu (một loại y phục cổ đại) rộng rãi. Thân hình nàng đứng thẳng, kiêu hãnh mà lôi cuốn. Dải lụa thắt eo từ từ buông lỏng, rơi xuống mặt đất.

Chỉ còn lại một lớp trung y trắng như tuyết.

Thuần Vu Diễm khẽ cười, “Hoa mai trên tuyết, không tệ.”

Phùng Vận vở như không nghe thấy, nàng hít một hơi thật nhẹ, sắc mặt thoáng khựng lại.

Không có nữ lang nào không yêu cái đẹp. Trên cổ áo trung y của nàng, có vài đóa mai dây đan xen, búp hoa e ấp toát lên vẻ thanh nhã.

Vốn dĩ đây là vật riêng tư, bị nam nhân nhìn thấy, chung quy là không hợp lễ.

Nhưng nàng không lên tiếng, chỉ coi như không nghe thấy tiếng cười của Thuần Vu Diễm.

“Sao lại ngừng? Tiếp tục đi!”

Thuần Vu Diễm tựa hồ tâm trạng rất tốt, từ nhuyễn tháp chậm rãi đứng dậy.

“Hay để ta đích thân giúp nàng cởi?”

Nhịp tim của Phùng Vận hơi rối loạn.

Qua màn che, nàng trông thấy đôi chân trần dưới lớp trường bào màu nguyệt bạch, dẫm lên chiếu cói sạch sẽ. Làn da trắng sáng lóa mắt, bàn chân trẻ trung mịn màng, từng ngón chân tinh xảo đến mức không thể tin nổi. Mỗi bước tiến về phía trước đều khiến người ta có cảm giác như bị đoạt mất hơi thở.

Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng có chút sợ hãi rằng Thuần Vu Diễm sẽ vén tấm màn lên.

Hai kiếp làm người, Phùng Vận chưa từng nhìn rõ khuôn mặt của Thuần Vu Diễm. Trong ký ức của nàng chỉ có chiếc mặt nạ biến hóa khôn lường và đôi mắt băng lãnh, trong đó mãi không thay đổi vẻ chế giễu.

“Ra ngoài!” Hắn ra lệnh cho đám gia nhân đang đứng lặng bên cạnh.

Thao Dang

“Vâng.” Đám tùy tùng lui bước, khép nhẹ cửa gỗ của nhã hiên.

Bên trong nhã hiên giờ chỉ còn lại hai người, giữa họ là tấm rèm mỏng.

“Bản thế tử không có kiên nhẫn. Đừng ép ta ra tay.”

Thuần Vu Diễm quả thật là người thiếu kiên nhẫn. Phùng Vận sớm đã chuẩn bị cho tình huống này, còn sợ gì nữa? Đời trước, những gì đáng thấy hay không đáng thấy đều đã thấy qua, nàng còn ngại gì việc lộ ra chiếc eo?

Khóe môi nàng cong lên, xoay người lại, quay lưng về phía hắn. Đầu ngón tay chậm rãi đẩy vạt áo lên, từng chút một để lộ vòng eo trắng tuyết, hướng về phía màn che…

Ánh nến rõ ràng chiếu sáng dáng hình nàng, thân thể mềm mại tựa dòng mây lưu chuyển. Một vết sẹo màu hồng nhạt hiện ra trên eo mềm mại, mới mẻ, dữ tợn, ánh lên sắc máu, phơi bày ngay trước mắt.

Màn che không gió mà động, hai ngọn lửa bừng sáng tựa như cháy trong đáy mắt người sau màn.

Phùng Vận không thể nhìn thấy người phía sau, nhưng nàng cảm nhận rõ rệt đôi mắt ấy đang dán c.h.ặ.t vào vết thương của nàng. Vết sẹo đó là do nàng cố tình tạo ra, còn có dấu vết ngày hôm ấy của Lâm Nga.

Để đạt được chân thực, nàng đã nhẫn tâm ra tay với chính mình.

Vết thương có chút đau, chút ngứa, đặc biệt dưới ánh mắt âm trầm của Thuần Vu Diễm, toàn thân nàng nổi gai ốc, như bị người ta nhìn thấu đến tận xương tủy.

"Vòng eo thon gọn thế này, ai nỡ làm tổn thương nó?" Giọng nói của Thuần Vu Diễm mang chút chế giễu.

"Ngày thành vỡ, bị thương trong loạn quân." Phùng Vận đối đáp không chút lúng túng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-22.html.]

"Khanh khanh (một cách gọi người đối diện, ở đây là Phùng Vận), ngươi không phải Liên Cơ." Một tiếng cười vang lên, giọng trong trẻo nhưng khàn khàn khó nhận ra, như thể nam tử đang động tình.

Phùng Vận quay đầu đối mặt với hắn, "Thế tử hà tất tự dối lòng? A Liên rơi vào tay địch, trở thành thiếp của người khác, thế tử liền không dám nhận nàng sao?"

"Tại sao không đến tìm ta sớm hơn?"

"Mẫu thân qua đời, ta thường bị kế mẫu ức hiếp, lại còn có hôn ước với Tiêu Tam của Lan Lăng, hiểu rõ đời này không có duyên với thế tử..."

Mỗi câu nàng nói ra, nghẹn ngào trong cổ họng lại tăng thêm một phần.

Hừ! Tiếng cười của Thuần Vu Diễm lạnh lẽo đến tận đáy lòng, nhưng giọng nói lại mê hoặc lòng người, "Đã như vậy, khanh khanh cần gì đến hai mươi vạn thạch lương thực? Chỉ cần theo ta rời khỏi quận An Độ, đến Vân Xuyên, từ nay không ai dám làm khó nàng. Ta và nàng bên nhau mãi mãi, chẳng phải càng tốt sao?"

Phùng Vận lắc đầu.

Thuần Vu Diễm hỏi, "Nàng không chịu?"

Phùng Vận chỉnh lại áo, ánh mắt trầm xuống, "Trong đại doanh quân Bắc Ung, Liên Cơ đã hứa thân với Bùi đại tướng quân, thân thể không sạch sẽ, thật xấu hổ khi đối diện với thế tử."

Thuần Vu Diễm cười lạnh, "Trinh tiết là thứ quỷ gì? Ta, Thuần Vu Diễm, há lại để tâm?"

Sự tự tin của hắn khiến Phùng Vận muốn đả kích đôi chút, "An Độ, Vạn Ninh đều nằm trong tay Bùi đại tướng quân, thế tử làm sao có thể mang thiếp của hắn rời đi ngay dưới mắt hắn?"

Thuần Vu Diễm hừ nhẹ, "Không thử sao biết?"

Phùng Vận nói, "Vân Xuyên từ khi lập quốc đã xưng thần với Đại Tấn, hành lễ của bề tôi. Nếu thế tử hành động như vậy, chỉ sợ khi về Vân Xuyên, cũng khó mà giải thích với Vân Xuyên vương?"

Lần này, Thuần Vu Diễm trầm mặc hồi lâu.

Ánh mắt nóng rực của hắn xuyên qua màn che đánh giá nàng, như mang theo sát khí, lại như dịu dàng đan xen, càng giống như đang nhìn một ai khác qua thân thể nàng.

"Liên Cơ, nàng đối xử với A lang (người nam nhân) của mình như thế sao?"

Chậc! Phùng Vận suýt nữa thấy khó xử thay cho Thuần Vu Diễm.

Những nam nhân cặn bã này, quả thực mỗi người đều có người thương trong lòng. Bùi Quyết có Lý Tang Nhược - thái hậu lâm triều, Tiêu Tử Xương có ánh trăng sáng Phùng Doanh, Thuần Vu Diễm có chu sa chấp niệm là Liên Cơ. Không ngoại lệ, tất cả đều thân ở địa vị cao, lạnh lùng vô tình, nhưng lại dành hết tình cảm cho nữ nhân trong lòng.

Phùng Vận nghĩ vậy mà buồn cười, liền hỏi hắn.

"Thế tử đồng ý sao?"

"Hừ." Tiếng cười của Thuần Vu Diễm đột nhiên trở nên vui vẻ, như cánh hoa bay lả tả dưới ánh trăng, không còn chút hung ác nào.

"Vân Xuyên giàu có ổn định, bách tính an cư, mấy chục năm không có chiến sự. Ta vâng mệnh vương xuất binh, cũng chỉ để phòng bất trắc. Nếu Bùi Vọng Chi cần, ái cơ lại lấy kỹ thuật nông nghiệp đổi, ta có thể cho. Nhưng phải có điều kiện..."

Phùng Vận nói, "Thế tử cứ nói."

Thuần Vu Diễm lười nhác nâng chén rượu, "Trong thời loạn, tiền bạc vô dụng, vàng bạc châu báu càng là vật tầm thường. Thứ ta muốn là... khanh khanh. Không biết Bùi Vọng Chi có chịu nhường ái cơ?"

Nếu không phải Thuần Vu Diễm này tính khí thất thường, quá khó đoán, kỳ thực hợp tác với hắn cũng là lựa chọn không tồi. Chỉ tiếc muốn đối phó Tiêu Tử Xương, Vân Xuyên quốc thiếu đi ưu thế của Đại Tấn.

Ánh nến lay động, khuôn mặt trắng ngần như ngọc của Phùng Vận thoáng nở một nụ cười.

"Được thôi. Chỉ cần tướng quân chịu nhường, ta không có lý do từ chối."

Thuần Vu Diễm còn đang suy nghĩ vì sao nàng đồng ý nhanh như vậy, thì ngoài cửa truyền đến tiếng binh khí va chạm, một người hầu loạng choạng chạy vào, toàn thân đầy máu.

"Thế tử, quân Bắc Ung không nói hai lời đã xông vào cướp người."

Loading...