Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-02-19 17:46:41
Lượt xem: 15

“Ta đi xử lý công vụ, lát nữa sẽ quay lại.”

Phùng Vận khẽ ngẩn người.

Nước mắt nóng hổi thiêu đốt khuôn mặt nàng, đôi mắt đặc biệt khô khốc, sưng tấy. Nỗi tuyệt vọng như thấm sâu vào tận phế phủ ấy, rốt cuộc là vì điều gì, chính nàng cũng không thể nói rõ...

Nàng tê dại, lặng lẽ nghĩ:

Trời đã tối đen rồi.

Tiêu Trình chẳng lẽ không nên đi nghỉ ngơi hay sao?

Cớ gì hắn lại nói lát nữa sẽ quay lại?

Tiêu Trình muốn nàng hầu hạ đêm nay ư?

Hắn thậm chí còn không muốn đợi đến khi quay về Đài Thành?

Sự kháng cự gần như là phản xạ. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, nàng không kìm được mà thấy sợ hãi...

Như thể quay lại những ngày đầu khi mới bước chân vào đại doanh Bắc Ung.

Mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng Bùi Quyết sẽ không chờ nổi mà bắt nàng hầu hạ.

Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nàng sẽ vô thức co rúm người lại...

Ngay cả khi tỳ nữ đến bảo nàng tắm rửa, nàng cũng căng thẳng rụt rè.

Để không phải ngủ cùng Bùi Quyết, khi ấy nàng đã vắt óc nghĩ trăm phương ngàn kế, cùng hắn đấu trí đấu dũng, cá cược làm phép, nào là giả bệnh, giả ngất, khóc lóc, náo loạn, thậm chí là dọa treo cổ. Nàng từng làm mình làm mẩy một thời gian dài mới khiến hắn thuận theo. Vậy mà khi nghĩ lại, chẳng còn chút sợ hãi nào, tất cả chỉ còn là những kỷ niệm vụn vặt nơi gối chăn...

Con người quả thật dễ dàng quên đi nỗi đau khi vết thương đã lành.

Bây giờ người khiến nàng sợ hãi, lại là Tiêu Trình...

Nhưng nàng đã không còn tâm thái của thuở ban đầu để đấu trí đấu dũng với một nam nhân khác.

Dung nhan vẫn như xưa, nhưng lòng đã chai sạn.

Chấp nhận số phận rồi. Nàng không còn là thiếu nữ mười bảy tuổi, ngây ngô cùng nam nhân quấn quýt, tìm mọi cách trốn thoát khỏi móng vuốt của họ, hay mừng thầm khi chọc giận được họ đến phát điên, hoặc may mắn thoát thân…

Nàng bây giờ đã trưởng thành, hiểu rõ hơn bao giờ hết.

Dù là thân phận, địa vị hay võ lực, nếu nàng có thể thoát khỏi bàn tay của nam nhân, khiến hắn nhẫn nhịn không chạm vào mình, thì chỉ có một khả năng duy nhất, hắn tự nguyện.

Cho nên, dù có phần bài xích, nàng cũng không còn kháng cự.

Đó là con đường duy nhất để nàng tiếp tục sống.

Những người và chuyện không muốn đối mặt, đều phải đối mặt.

Huống hồ, Tiêu Trình chính là lang quân mà thời thiếu nữ nàng từng khát khao mong đợi. Về sau, những gì nàng nên làm chính là để mọi thứ thuận theo lẽ tự nhiên, không khiến bất kỳ ai thêm phiền lòng…

“Bùi Quyết đã c.h.ế.t. Chuyện cũ, quên hết đi.” Giọng Tiêu Trình lạnh nhạt, đôi mắt phủ một tầng đỏ thẫm khó tan.

“Chuyện năm đó giữa nàng và hắn, quả thật bất đắc dĩ, trẫm có thể xem như chưa từng xảy ra. Nhưng trái tim nàng...”

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi cúi người, đầu ngón tay khẽ chạm lên lồng n.g.ự.c Phùng Vận, dễ dàng đ.â.m thủng lớp giấy mỏng manh ngăn cách, những lời kế tiếp như mũi tên lông vũ xuyên thẳng vào tim.

“Tốt nhất nên giống như thân thể nàng, chỉ thuộc về trẫm.”

Hắn không cho Phùng Vận cơ hội để tiêu hóa lời nói ấy, thu tay lại, phất áo rời đi, không buồn liếc nhìn bộ dạng chật vật của nàng.

Thao Dang

Ngoài cửa, là giọng nói khẽ khàng của Bình An.

“Bệ hạ, Hiền Quý phi ở Thừa Hương điện lại gửi thư tới, hỏi khi nào bệ hạ hồi kinh? Còn nói đã sai người sửa sang lại Ngọc Chiêu điện, chờ Phùng cơ về kinh là có thể dọn vào ở ngay. Nếu Phùng Cơ không hài lòng, đến mùa xuân sang năm sẽ cho người tu chỉnh thêm...”

Tiêu Trình đáp: “Tùy nàng ấy sắp xếp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-220.html.]

“Hiền Quý phi còn gửi cho bệ hạ món vịt quay ướp nước sốt từ Đài Thành... chỉ vì biết bệ hạ thích ăn...”

Trong lúc trò chuyện, tiếng bước chân của hai người dần xa.

Phùng Vận nghe thấy tiếng thở dài của Bình An.

Nàng cũng khẽ thở dài.

Nỗi bâng khuâng vô cớ, sự trống trải vô cớ.

Đài Thành vốn là quê nhà mà nàng ngày đêm mong ngóng, bỗng chốc trở thành chốn xa lạ, giống như quãng thời gian thiếu nữ mà nàng đã chẳng thể quay lại, nghĩ đến chỉ thêm phần tiếc nuối.

Nàng nghĩ, lúc này ở Đài Thành, Phùng Doanh đang ngày đêm mong nhớ, có lẽ đang tức giận đến phát điên? Với tính khí kiêu kỳ của nàng ta, ba năm không được ngồi lên hậu vị, hiện tại cũng không đến lượt nàng ta, chỉ e mỗi ngày đều khóc lóc thảm thương.

Niềm vui sướng vì trả thù đến nhanh, đi cũng nhanh.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả liền tan biến.

Nàng đưa tay ôm lấy bụng căng tức, cảm giác khó chịu vô cùng. Như thể tất cả cơm canh vừa nuốt xuống đều hóa thành những con sâu đang bò ngọ nguậy, gặm nhấm trái tim nàng...

Nàng cúi gập người, nôn thốc nôn tháo đến trời đất quay cuồng.

Giữa cơn choáng váng đến kiệt sức, xung quanh lặng như tờ, nhưng trong đầu lại hiện lên từng hình ảnh trên chiến trường bến Thạch Quan.

Ôn Hành Tố cưỡi trên lưng ngựa, giương cung lắp tên...

Mũi tên cắm thẳng vào n.g.ự.c Bùi Quyết.

Tiếng gào thét, thịnh nộ và đau đớn của Ngao Thất.

Hắn nhất định đã khóc, nếu không thì giọng nói làm sao khàn đặc và bi thương đến thế. Đó là cữu cữu mà Ngao Thất luôn kính ngưỡng như thần linh...

Tim Phùng Vận đập loạn nhịp, dồn dập hơn bao giờ hết.

Hai không gian, hai thời điểm rối loạn đan xen trong trí óc nàng...

Dẫu Bùi Quyết đối xử với nàng như vậy, nàng chưa từng nghĩ hắn sẽ bị thương, sẽ c.h.ế.t. Ban đầu, nàng chỉ muốn hắn bại trận, muốn hắn nếm trải sự đau khổ khi bị ruồng bỏ, cũng muốn để Lý Tang Nhược kiêu ngạo kia nếm thử cơn cuồng nộ khi mất đi thành trì của mình...

Nàng trong mộng, thật thiện lương biết bao.

Phùng Vận bật cười lạnh lẽo.

May là mộng!

Bằng không, nàng nhất định sẽ tự tát mình vài cái thật đau.

“Bệ hạ, Phùng Cơ nàng... nàng... chỉ là u uất tích tụ trong lòng, không có gì nghiêm trọng...” Một khung cảnh khác trong giấc mơ hiện ra.

Một vị thái y tóc bạc phơ đang ngồi trước mặt nàng, Phùng Vận trong cơn mê man, nôn đến bất tỉnh, rồi được người ta đưa về đặt lên giường.

Tiêu Trình đến rồi.

Hắn như vừa mới tắm xong, thay một bộ thường phục sạch sẽ, hương xà phòng thoang thoảng trong không khí. Hắn vẫn như vị Kính Lăng vương ngày nào, đứng đó ung dung, ôn hòa và xa cách.

“Tích uất công tâm, vì sao lại nôn thốc nôn tháo dữ dội như vậy?”

Thái y không biết đang sợ điều gì, ánh mắt lảng tránh, ấp úng vài câu, rồi run rẩy quỳ sụp xuống dưới ánh nhìn nghi hoặc của Tiêu Trình.

“Thần... thần không dám nói...”

Giọng Tiêu Trình lạnh nhạt: “Nói!”

Một lang quận nhã nhặn nay đã thành bậc đế vương nắm quyền thiên hạ, sinh sát trong tay, lấy mạng người chẳng khác nào nghiền nát một con kiến.

Thái y dập đầu sát đất, giọng nói run run: “Phùng cơ nàng... nàng có hỷ rồi.”

Âm thanh kia nhỏ bé, thấp thoáng như tiếng muỗi vo ve, nhưng vừa cất lên, khoang thuyền phút chốc lặng ngắt như tờ.

Loading...