Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-02-19 17:46:59
Lượt xem: 25

 

Thuần Vu Diễm lại nói: "Hồng Diệp Cốc rộng trăm dặm, hiện giờ đều bị quân Tề và ba người Hàn, Sở, Hồ kiểm soát. Thủ quân Hồng Diệp Cốc chống đỡ không qua nổi giờ Ngọ ngày mai."

Phùng Vận nheo mắt: "Là Tiêu Trình nói với ngươi?"

Thuần Vu Diễm khẽ cười: "Bản thế tử có mắt, tự mình nhìn thấy."

Phùng Vận đáp: "Vậy ta đã hiểu rồi."

Thuần Vu Diễm chợt cười: "Cớ gì nàng còn điên hơn ta?"

Phùng Vận không có thời gian đôi co với hắn, chỉ chắp tay thi lễ: "Phiền thế tử nhường đường."

"Phùng Thập Nhị." Thuần Vu Diễm khẽ rũ mắt, ánh nhìn pha chút ý cười, nhưng lại mang theo vẻ khó lường. "Nghe nói, năm nàng còn nhỏ, đã từng tiên đoán một trận chiến toàn quân bị diệt. Chuyện này có thật không?"

Sắc mặt Phùng Vận trầm xuống, nàng nhìn hắn chằm chằm, không lên tiếng.

Thuần Vu Diễm nói: "Trận chiến đó xảy ra ở Tịnh Châu và Hằng Khúc Quan. Nàng còn nhớ không?"

Chân mày Phùng Vận càng lúc càng nhíu chặt, sắc mặt cũng khó coi hơn. Còn Thuần Vu Diễm, hắn vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ, như thể cố tình đến đây chỉ để xem nàng khó chịu. Hắn thong thả vuốt nhẹ mép mặt nạ, cười khẽ.

"Khi đó, quân Tề có ưu thế về quân số và địa hình, đáng lẽ là một trận tất thắng. Ấy vậy mà lại đại bại thảm hại. Nàng nói xem, vì sao?"

Phùng Vận vẫn không đáp.

Hắn lại cười, tiếp tục truy hỏi.

"Khi ấy, một tiểu hài tử như nàng, làm sao biết trước được?"

Sắc mặt Phùng Vận đã tái nhợt, ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o lạnh lẽo chĩa vào hắn.

"Thuần Vu thế tử, ta có từng nói với ngươi, ta ghét nhất là có người nhắc đến chuyện này chưa?"

Thuần Vu Diễm cười nhạt: "Chưa từng."

Phùng Vận: "Vậy thì bây giờ ta nói cho ngươi biết."

Thuần Vu Diễm gật đầu, vẻ mặt như cười như không:

"Sao lại không muốn người khác nhắc đến? Lẽ nào chột dạ?"

~~~~~~~~~~

Phùng Vận: Ta c.h.é.m ngươi luôn bây giờ, tin không?

Thuần Vu Diễm: Không tin.

Bùi Quyết: Ta cho mượn đại đao, chém!

Phùng Vận: G.i.ế.t gà cần gì d.a.o mổ trâu, một tràng pháo cũng đủ…

Ngao Thất: Trên kia… Vậy là không ai nhớ đến ta nữa sao?

~~~~~~~~~~

129- Đồng hành đến cùng.

Phùng Vận khẽ bật cười.

"Thuần Vu thế tử thật biết nói đùa. Một hài tử ba tuổi lỡ miệng nói linh tinh, cho dù vô tình nói trúng, thì có gì mà chột dạ?"

Thao Dang

"Ba tuổi?" Thuần Vu Diễm nhướng mày. "Thảo nào chẳng ai tin nàng."

Khi chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của nàng, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, chậm rãi nói: "Vậy nàng còn nhớ tướng quân Tạ Hiến không? Hắn chính là chủ soái quân Tề trong trận chiến ở Tịnh Châu mười bốn năm trước. Sau khi thất bại, Tạ Hiến tử trận, toàn gia hơn bảy mươi người đều bị tru di…"

Sắc mặt Phùng Vận càng lúc càng khó coi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-229.html.]

Trận chiến đó không chỉ là thảm bại của quân Tề, là sự diệt vong của Tạ gia, mà còn là nguồn cơn bi kịch của nàng và mẫu thân. Cũng từ đó, họ hàng xa lánh nàng, cái c.h.ế.t của mẫu thân cũng bắt nguồn từ đây…

Nàng không muốn nghĩ, càng không muốn nói thêm điều gì.

Chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thuần Vu Diễm.

"Ta còn quá nhỏ, không nhớ gì cả."

Thuần Vu Diễm trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Năm đó, vị tướng quân của quân Tấn đối đầu với Tạ Hiến ở Hằng Khúc Quan, là Bùi Xung, phụ thân của Bùi Quyết. Trong trận chiến đó, ông ta bị trọng thương, để lại tàn tật, từ đó không thể ra chiến trường nữa."

Phùng Vận hỏi: "Rốt cuộc thế tử muốn nói điều gì?"

Thuần Vu Diễm khẽ cười: "Nàng và Bùi Quyết, một người biết rõ là không thể nhưng vẫn làm, một người biết phía trước có hổ nhưng vẫn xông vào hang. Ta muốn biết, vì sao nhất định phải đến Tịnh Châu?"

Hừ! Phùng Vận đáp: "Chúng ta thích đi đâu là chuyện của chúng ta, liên quan gì đến ngươi?"

Thuần Vu Diễm bật cười. Có lẽ vì đã quá quen với những lời đả kích của nàng, không những không tức giận, hắn còn có vẻ rất hứng thú: "Vậy thì thế này đi, dù sao cũng đang rảnh rỗi. Phùng Thập Nhị, sao nàng không thử tiên đoán thêm một lần nữa? Xem thử kết cục của trận chiến Tịnh Châu này sẽ ra sao?"

Nhàn rỗi sao?

Nàng nhận ra Thuần Vu Diễm đang cố tình tìm cớ kéo dài thời gian, ngăn cản nàng đến Tịnh Châu...

Vị thế tử Vân Xuyên nay đây mai đó, đi qua nhiều quốc gia này, rốt cuộc là địch hay bạn hoàn toàn tùy vào tâm trạng. Phùng Vận không đoán được hắn có ý đồ gì, cũng chẳng có thời gian dây dưa với hắn.

Nhìn thấy càng lúc càng nhiều người tụ tập ở bãi Quỷ Hà, bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, nàng mất kiên nhẫn.

"Hỏi lần cuối, thế tử có nhường đường không?"

Thuần Vu Diễm cười nhạt: "Không phải không nhường, mà là không thể nhường."

Phùng Vận siết c.h.ặ.t tay cầm của ngọn roi mềm, vung lên không trung tạo ra một tiếng rít sắc bén, sau đó chĩa thẳng đầu roi về phía Thuần Vu Diễm.

"Nếu thế tử cố ý gây khó dễ, vậy đừng trách chúng ta không khách khí."

Nàng không tin Thuần Vu Diễm thực sự sẽ giao đấu với bọn họ. Nhưng không ngờ, gã điên này vừa thấy nàng sắp ra tay, ánh mắt lại ánh lên ý cười.

"Hay lắm."

Nụ cười như hồ ly khát m.á.u, nhạt nhẽo nhưng lại có một vẻ khoái trá khó tả.

"Trò chơi một mất một còn, ta thích nhất."

Phùng Vận còn chưa kịp nổi giận thì…

Xa xa có một kỵ sĩ phi như bay tới.

"Báo!"

Là Tang Giao, người Thuần Vu Diễm phái đi thăm dò đường.

Người chưa đến, tiếng đã vọng lại.

"Thế tử! Quân phản loạn Hàn, Sở, Hồ đang gấp rút vây quét Hồng Diệp Cốc. Nghe nói Tề Đế đã hạ tử lệnh, đến khi trời tối, đường ra cốc cơ bản sẽ bị phong tỏa hoàn toàn... Mọi người phải nhanh chóng rời đi!"

Nếu Hồng Diệp Cốc bị phong tỏa, con đường cuối cùng cũng sẽ đóng lại, quân Tề sẽ hoàn tất vòng vây với Tịnh Châu. Khi đó, Tín Châu sẽ không thể tiếp tế lương thảo và quân bị nữa, binh mã trong thành Tịnh Châu sẽ chỉ có thể cố thủ chờ cứu viện từ quân Tấn.

Tịnh Châu sẽ thực sự trở thành một hòn đảo cô lập...

Vốn dĩ đây chỉ là một vùng đất bị quân Tấn chiếm đóng tạm thời, xung quanh toàn là lãnh thổ và quân đội của Tề. Chưa nói đến việc Tấn quốc có cử viện binh hay không, mà dù có cử đi, e rằng cũng chẳng kịp...

Lúc này mà đến Tịnh Châu, chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t.

Thuần Vu Diễm nheo mắt nhìn Phùng Vận, nhẹ giọng: "Phùng Thập Nhị, quay về đi."

Phùng Vận nhìn đám người đang xôn xao trên bãi sông, không đáp lại Thuần Vu Diễm mà quay ngựa trở về bên xe ngựa, nói với Ôn Hành Tố:

"Đại huynh, huynh lập tức đưa người trở về Tín Châu."

Hiện tại, thành Tín Châu vẫn nằm trong tay Bắc Ung quân, lưng tựa An Độ, vẫn còn tương đối an toàn.

Loading...