Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-01-09 23:15:13
Lượt xem: 100
Phùng Vận không quay đầu lại, chỉ vung tay áo dài, giơ cánh tay làm một động tác nhỏ như vẫy tay, rồi tao nhã bước xuống bậc thang gỗ.
Nàng trông rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ.
Nàng càng vui vẻ, Ngao Thất lại càng khó chịu.
Hắn rất muốn bước theo để trút cơn giận trong lòng, nhưng lại cảm thấy tức giận như vậy thật không đáng.
Phùng Thập Nhị nương là thiếp của cữu cữu, không phải của hắn.
Trông coi không chu toàn cùng lắm thì bị đánh hai mươi quân côn, cũng không đến nỗi c.h.ế.t người.
Nhưng lòng hắn lại như có lửa đốt.
Bên trong nhã gian rèm lụa tung bay, lạnh lẽo vắng bóng người. Ngao Thất đứng yên tại chỗ, cảm giác thất vọng, hoang mang, cùng nỗi mất mát trộn lẫn, khiến lục phủ ngũ tạng đau nhức như bị xoắn lại.
Cuối cùng, bất lực mà tự tát một cái thật mạnh lên mặt.
“Đáng đời ngươi uống rượu làm lỡ việc!”
Thao Dang
Chủ nhân Hoa Nguyệt Giản đã không thấy tăm hơi, Ngao Thất chẳng tóm được ai, bèn lôi A Lâu đầy thương tích từ phòng củi ra, tiện thể túm luôn hai quản sự cùng mấy gia nhân và một vài tiểu quan.
Người ta làm ăn chân chính, hỏi cũng chẳng ra điều gì. Tiếng tăm của quân Bắc Ung vốn đã chẳng tốt đẹp, Ngao Thất cũng có thể không cần giữ gìn danh dự của cữu cữu, mà đánh cho bọn họ một trận hả giận.
Nhưng hắn lại không buồn làm, thấy chán nản vô cùng.
Trong đầu hắn toàn hình ảnh khi xông vào nhã tạ, trông thấy Phùng Vận quần áo xộc xệch bị trói vào cột, cùng với giọng điệu bình thản như không đáng nhắc đến của nàng khi kể lại chuyện đó. Cứ như có tảng đá lớn đè trong lòng hắn, chua xót khó chịu.
---
A Lâu được hai binh sĩ khiêng về phòng.
Phòng gia nhân ẩm lạnh, hắn toàn thân đầy vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Bộ y phục tốt nhất của hắn từ khi được làm quản sự đã hỏng bét như vậy, nhìn mấy mảnh vải rách rưới ấy, hắn còn thấy đau lòng hơn cả vết thương m.á.u me trên người.
Hắn không còn mặt mũi gặp nữ lang nữa, bèn vùi đầu vào đệm rơm, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Nữ lang đến rồi.” Giọng Thường Đại Tài đầy vui mừng.
A Lâu bị thương còn nặng hơn Thường Đại Tài, muốn gượng dậy hành lễ cũng không nổi, nhất thời đỏ mặt tía tai, trông vô cùng lúng túng.
“Nằm đó đi.” Phùng Vận không biểu lộ gì, liếc nhìn dáng vẻ uất ức của A Lâu, khẽ nhíu mày, rồi quay lại gọi Tiểu Mãn mang đồ ăn vào trong phòng.
Tiểu Mãn cười tươi đáp lời, đặt đồ ăn xuống, rồi dâng thêm thuốc trị thương mang theo.
Phùng Vận mở lọ sứ, cẩn thận dặn dò A Lâu và Thường Đại Tài cách bôi thuốc cho nhau.
A Lâu xấu hổ nói, “Ta làm việc không tốt, không nên ăn cơm.”
Phùng Vận nhìn dáng vẻ gầy gò của hắn, khẽ cười mỉa, “Không ăn cơm thì làm sao dưỡng thân thể, làm sao giúp ta làm việc?”
Nghe nữ lang dịu dàng nói cười, A Lâu càng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
Phòng gia nhân vốn không phải nơi một quý nữ nên lui tới, nhưng nữ lang đã đến, còn mang theo đồ ăn và thuốc chữa thương.
Hắn cảm thấy mình thật vô dụng, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Phùng Vận nhìn thấu tâm tư của hắn, bình tĩnh nói, “Nhiệm vụ lần này các ngươi làm rất tốt, bị đánh nhưng đổi được hai mươi thạch lương thực. Ngươi thấy có đáng không?”
Thường Đại Tài ngây ngô cười, sờ vào vết thương mà kêu to đáng giá.
A Lâu vẫn ủ rũ, cúi gằm đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-24.html.]
Mười tám, mười chín tuổi, tâm lý yếu ớt nhất. Phùng Vận kiên nhẫn bảo, “Ngươi không còn là tên tiểu tư chạy vặt trong phủ thái thú ngày xưa nữa, giờ là quản sự của ta, Phùng Vận. Phải nhìn rộng ra, rèn luyện gan dạ, tự mình mạnh mẽ lên. Vì chút chuyện nhỏ này mà khóc sướt mướt, ta sẽ bán ngươi đi đấy.”
A Lâu nâng cao mắt, cảm thấy nữ lang nhà mình như đang phát sáng.
“Ta nào có khóc sướt mướt đâu…”
Phùng Vận bật cười, khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi.
“Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi vài ngày. Sau đó, ta còn có việc giao cho các ngươi.”
A Lâu và Thường Đại Tài liếc nhìn nhau, ánh sáng phấn khích bừng lên trong mắt họ.
Mặc trên mình những vết thương, nhưng chẳng cảm thấy đau, trong lồng n.g.ự.c như có ngọn lửa cháy bừng, khiến họ tràn đầy sức mạnh.
Đi theo nữ lang, ngày tháng đều có hy vọng, chịu chút thương tích, nếm chút khổ cực, thì tính là gì?
16- Binh bộ của Mai Lệnh.
Phùng Vận hiếm khi được một giấc ngủ nướng. Khi nàng thức dậy thì mặt trời đã lên cao. Đợi nàng sửa soạn ra ngoài, bất ngờ phát hiện không thấy Ngao Thất đâu.
Thường ngày, Ngao Thất đề phòng nàng chẳng khác nào canh trộm, đi đâu cũng theo sát. Hôm nay không thấy bóng dáng hắn, Phùng Vận cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không bận tâm nhiều.
Thiếu niên như hắn, luôn có những điều kỳ quặc. Nàng không dư sức để để ý thêm.
“Bội nhi, đem đồ ăn trên bếp dâng cho nữ lang.”
Hàn bà bà cưng chiều nàng như viên ngọc quý, mỉm cười hiền từ dặn dò nha hoàn mang thức ăn lên.
Một đĩa t.hịt heo khô, là đồ Phùng Vận đã tích trữ từ ba ngày trước khi xin hàng. Một bát cháo kê, trong veo đến mức có thể soi gương. Cùng một chiếc bánh hồ, nướng đến khô cứng, khó nuốt.
Nhưng đó đã là bữa ăn tốt nhất hiện tại.
Điều khiến Phùng Vận bất ngờ, là Bội nhi còn mang lên một bát cá chiên mật ong. Cá được ngâm giấm, mật ong, muối; khi chiên thêm vỏ quýt thái nhỏ để tạo mùi thơm đặc biệt.
Đã lâu rồi Phùng Vận không được ăn món nào ngon như thế.
Nước miếng chảy nhanh hơn nàng tưởng.
“Cá này từ đâu mà có?”
Hàn bà bà cười, đôi mắt nheo lại:
“Ngao thị vệ vì bắt cá, suýt nữa thì lật cả ao sau phủ.”
Phía sau phủ thái thú có một cái ao nhỏ, vốn được đào sâu vì Phùng Kính Đình yêu câu cá. Nhưng vì không có dụng cụ, việc bắt cá chẳng dễ dàng gì.
Hàn bà bà cảm thán:
“Phủ quân thiêu sạch kho lương, chỉ còn lại một cái ao cá…”
Một bát cá chiên mật ong, trở thành món ăn ngon hiếm có trong hoàn cảnh khó khăn của quận An Độ hiện tại.
Phùng Vận mỉm cười:
“Nếu còn thừa, để mọi người cùng thêm chút món ăn.”
Hàn bà bà cười theo:
“Ngao thị vệ ngâm mình dưới nước nửa ngày, mà chỉ bắt được ba con cá. Một con cho nữ lang, hai con kia thả vào chum, làm gì nỡ cho hạ nhân ăn? Còn cái ao ấy, Ngao thị vệ cũng đã dặn, không ai được động vào. Nói là để dành cứu mạng. Gọi là… gì nhỉ… vọng, vọng cá để bớt đói.”
Vọng cá để bớt đói?
Phùng Vận nghĩ đến câu nói của Ngao Thất, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Không cần việc gì cũng nghe hắn. Sau này tìm cách bắt con lớn lên, giữ cá con lại nuôi là được. Ao nhỏ thế kia, cá nhiều, cũng chỉ thành cá ăn cá…”