Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-01-09 23:15:17
Lượt xem: 88
Tiểu nữ lang thật có khí phách, rất không tầm thường.
“Cả đội tập hợp, chỉnh đốn đội ngũ, sẵn sàng luyện tập!”
Dưới gốc cây ngô đồng, Phùng Vận ôm Ngao Tử đứng nhìn một lúc, sau đó quay người trở về viện Trường Môn.
Nàng không chỉ giúp nhóm bộ khúc Mai Lệnh tính tiền công và hứa hẹn ngày nghỉ, mà còn đặt ra một bộ quy củ cho những người làm tạp vụ khác.
Phân công khác nhau, công sức bỏ ra khác nhau, thu hoạch cũng khác nhau.
Làm việc mới có cơm ăn – đó là quy củ của nàng Phùng Vận ở An Độ.
“Ngao Tử!” Ngao Thất đột ngột xuất hiện từ sau cây ngô đồng, khiến Phùng Vận đang tính toán trong đầu giật nảy mình.
Ngao Tử càng dựng đứng lông, gầm lên một tiếng, dữ dằn trừng mắt nhìn hắn.
“Huynh đệ một nhà, làm gì mà căng thẳng thế?” Ngao Thất đưa tay muốn chạm vào đầu Ngao Tử, không ngờ Ngao Tử lập tức thu mình lại, nhanh như chớp lao đến, nhảy lên vai hắn, chuẩn bị vung vuốt.
“Ngao Tử!” Phùng Vận nghiêm giọng quát một tiếng, ngăn cản nó.
Ngao Tử không hài lòng nhảy xuống, mấy bước đã trèo lên cây ngô đồng, cảnh giác trừng mắt nhìn Ngao Thất, trông hết sức đề phòng.
Ngao Thất hừ một tiếng, rút tay đang giấu sau lưng ra, nói: “Thứ không biết điều.”
Đó là một con lươn được buộc bằng rơm, còn sống, rất béo. “Cho ngươi đây.”
Hắn ném con lươn xuống trước mặt Ngao Tử. Phùng Vận nhẹ nhàng nói một câu “Ăn đi”, Ngao Tử mới nhảy xuống cây, ngậm lấy nó, chạy ra sau bồn hoa ở góc sân, vội vàng nuốt chửng.
Phùng Vận nhìn thấy ống quần của Ngao Thất dính bùn, bèn hơi cúi người.
“Đa tạ Ngao thị vệ đã bắt cá, bắt lươn. Chỉ là… Ngao Tử khi còn nhỏ từng bị thương, rất sợ người lạ. Ngươi chớ chạm vào nó nữa, coi chừng nó làm ngươi bị thương.”
Khi còn nhỏ từng bị thương.
Ngao Thất nghe người ta nói, nàng cũng từng chịu tổn thương.
Hắn liếc nhìn nàng một cái, nhưng không nói ra những lời trong lòng, chỉ khẽ hừ một tiếng, cái tính bướng bỉnh lại nổi lên.
“Ai thèm chạm vào nó chứ?”
Phùng Vận mỉm cười, không tranh cãi với hắn.
Cổ họng Ngao Thất khẽ động, cuối cùng tự tìm bậc thang để xuống: “Cái đó… phủ chúng ta lương thực có phải không đủ ăn không? Ta có thể sai người về doanh tìm Tần Đại Kim…”
“Không cần.” Phùng Vận biết rất rõ tình trạng của quân Bắc Ung.
Nàng lại cảm tạ Ngao Thất, nhẹ giọng nói: “Việc trong phủ, ta tự có sắp xếp, sẽ không để Ngao thị vệ phải đói đâu.”
Thao Dang
Suốt hai ngày liền, cánh cổng Trường Môn viện đóng chặt.
Phùng Vận gọi Ứng Dung tới, rồi triệu tập những nha hoàn, bà tử biết làm nữ công lại một chỗ, không biết bên trong đang bận rộn chuyện gì.
Đến đêm ngày thứ ba, bộ khúc Khải Bính của Mai Lệnh nhận được nhiệm vụ đầu tiên.
“Mặc dạ hành y, lặng lẽ rời phủ.”
17- Kẻ cắp cũng có đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-26.html.]
Ở con dốc lớn phía đông thành, gia tộc Vương Điển là một trong những gia tộc lớn bậc nhất quận An Độ.
Ngày quân Bắc Ung tiến vào thành, Vương Điển sợ đến mất mật, vội vàng dâng lễ kính biếu. Nào là lương thực, vải vóc, ruộng đất, châu báu, chất đầy mười mấy xe, đủ thấy lòng thành.
Từ khi nước Tấn chiếm lĩnh lưu vực sông Hoàng Hà, họ không còn phụ thuộc vào thế gia môn phiệt như nước Tề, nhưng vẫn ban cho các đại tộc một số đặc quyền và ưu đãi.
Đây là cách sinh tồn của các gia tộc lớn. Dâng cống phẩm, giữ được mạng sống cho người nhà, cuối cùng cũng khiến Vương Điển tạm thở phào một chút.
“Luận về danh giá, tổ tiên ta với Vương gia ở Thái Nguyên vốn cùng chung một chi, hiện tại là đại tộc quyền thế, còn hơn cả Trần gia ở Ứng Xuyên, đừng nói đến Phùng gia ở Hứa Châu. Thế mà từ khi Đại Tề lập quốc hơn hai mươi năm, ta bị gia tộc ruồng rẫy, triều đình cũng không trọng dụng… Ngược lại lão cẩu Phùng Kính Đình, cưới một góa phụ Trần gia ở Ứng Xuyên làm thê tử, lại nương tựa vào Tiêu gia ở Lan Lăng, thế mà thăng tiến vùn vụt…”
“Vương công thật uất ức. Nhưng dù triều đại đổi thay hay ai cầm quyền, đều phải dựa vào thế gia. Đợi tình thế ổn định, Vương công nhờ người tiến cử, biết đâu có thể làm Quận Thủ.”
Đêm khuya, đèn đuốc trong Vương gia sáng trưng. Vương Điển ngồi quỳ trước chiếc án gỗ hoa lê, cùng khách đàm đạo, lên án hành vi ti tiện của Phùng Kính Đình. Bỗng nhiên, từ ngoại viện vọng tới một hồi hỗn loạn.
“Giặc cướp tới… Gia chủ, nguy rồi! Giặc cướp tới!”
Một gia đinh xông vào thềm, dáng vẻ hoảng loạn.
“Giặc cướp… giặc cướp bắt Đại lang quân, bảo gia chủ ra ngoài nói chuyện…”
Vương Điển choáng váng, suýt nữa ngất đi.
Vương Triều là đích tử của ông ta, là cục cưng trong lòng ông ta.
Từ khi quân Bắc Ung vào thành, một số quân giữ thành trước đây tan rã, ẩn vào dân gian, vì miếng ăn mà hoành hành cướp bóc. Nhưng các gia tộc lớn có gia binh, thường thì bọn giặc cướp không dám động tới.
Vương Điển không thể tin rằng có người dám nhằm vào Vương gia.
“Quân Bắc Ung còn phải nể ta ba phần, loại giặc nào to gan lớn mật như thế?”
Giữa sân, khoảng hai mươi kẻ cướp bịt mặt, toàn thân áo đen, lưỡi đao sáng loáng đặt trên cổ Vương Triều.
Đại lang quân Vương gia quần áo xộc xệch, hai chân trần dưới lớp áo mỏng, gào lên: “A phụ cứu con!” Bên cạnh hắn còn có một nữ nhân áo quần xốc xếch không kém, là thiếp yêu của Vương Điển, họ Đan. Nàng ta cúi đầu, run rẩy không ngừng.
Cảnh tượng này làm đầu óc Vương Điển quay cuồng.
“Lũ c.h.ó to gan! Mau thả nhi tử ta ra…”
“Vương công.” Một giọng nói trầm thấp cất lên từ đám cướp bịt mặt.
Vương Điển nhìn qua.
Người nọ che mặt bằng khăn đen, thân hình mảnh khảnh, nhỏ bé hơn những tên cướp khác, nhưng lại là thủ lĩnh.
“Hôm nay ta dễ dàng bắt được lệnh lang, nhờ công lớn của ái thiếp Vương công. Nếu không phải hai người bọn họ lén lút gian díu trong đêm, khiến đám vệ binh phân tán, ta cũng không thể thuận lợi đến vậy.”
Vương Điển vừa nhìn đã cảm thấy bất an.
Nhưng chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, ông ta không tiện hỏi.
Bây giờ, thủ lĩnh bọn cướp lại nói thẳng trước mặt đám gia binh và người hầu, khiến mặt ông ta đỏ bừng, khí huyết dâng lên, toàn thân lảo đảo.
Thủ lĩnh bọn cướp đá một cú vào người Đại lang quân đang nằm sấp dưới đất, giọng nói lạnh lùng:
“Nhi tử gian díu với thiếp của phụ thân, trái nghịch luân thường. Kẻ đã hèn hạ như vậy thì không còn giá trị gì. Vương công nếu không muốn chuộc hắn, ta không ép. Chỉ cần một phần ba lương thực trong kho, ta sẽ thay Vương công dọn dẹp cửa nhà, g.i.ế.t tên nghiệt súc này. Nếu Vương công thương con, muốn cứu hắn, thì cái giá phải trả sẽ khác, ít nhất cũng là một nửa số lương thực.”
“Súc sinh!” Vương Điển phun một bãi nước bọt vào mặt nhi tử, đồng thời kín đáo quan sát xung quanh.
Đám cướp có khoảng hai mươi người, trong khi gia binh trong phủ lên tới ba bốn chục người. Thêm nữa, quân Bắc Ung thường tuần tra ban đêm, lũ cướp chưa chắc dám công khai g.i.ế.t người.