Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-01-10 14:46:28
Lượt xem: 105

Chỉ còn lại một mình hắn đứng trước cửa phòng của Phùng Vận, ngây ngẩn như một kẻ khờ, đón nhận ánh mắt nghi hoặc và chất vấn của nàng:

“Ngạo thị vệ?”

Ngạo Thất: …

Phùng Vận cau mày, xoa trán đau âm ỉ.

Nàng vừa rồi dường như nhìn thấy Bùi Quyết, nhưng tại sao lại là Ngạo Thất?

Nàng lại hỏi: “Ngạo thị vệ sao lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”

Ngạo Thất chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.

Phùng Vận nghiêng đầu, chỉ về phía mấy tnha hoàn trong phòng cùng thanh hoàn thủ đao sáng loáng của Ngạo Thất rơi trên đất, nói: “Trong viện Trường Môn gặp trộm à?”

Ngạo Thất mở miệng rồi lại bất đắc dĩ ngậm lại, hận không thể làm như mình không có cái miệng này…

Đêm khuya thanh vắng, trong phòng nữ lang, nha hoàn mê ngủ, hắn – một nam nhân lạ mặt – xông vào. Đây là định làm điều gì bậy bạ?

Cữu cữu!

Người hại ta rồi!

“Ngạo thị vệ?” Phùng Vận nheo mắt nhìn.

Ngạo Thất có khuôn mặt rất tuấn tú, nhưng đường nét lại mềm mại, không mang chút sát khí. Đôi môi hơi cong lên một chút, kiêu ngạo nhưng lại trẻ con, đặc biệt là trong khoảnh khắc này. Hắn như đang tức giận, lại như đang chịu ấm ức.

Phùng Vận bỗng muốn trêu chọc hắn, lòng bàn tay ngứa ngáy nhưng cuối cùng cũng kiềm chế. Nàng vịn lấy khung cửa, hai chân như không còn sức mà tựa vào đó.

“Ngạo thị vệ từ khi nào trở thành bầu hồ lô kín miệng thế này?”

Nữ lang tựa cửa mà nhìn, ánh mắt như làn nước mùa thu, khiến khuôn mặt Ngạo Thất đỏ bừng lên.

“Ta… ta đi tuần đêm, nghe thấy trong phòng nữ lang có động tĩnh nên qua xem thử. Gọi mấy tiếng nhưng không ai đáp, sợ có chuyện nên mới mạo muội phá cửa…”

Có động tĩnh? Phùng Vận chống tay lên đầu, cố gắng hồi tưởng.

Vừa nãy những cảnh tượng hoang đường, mơ hồ kia chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng sao?

Nàng nhíu mày nhìn thiếu niên trước mặt, âm thầm véo mạnh vào chân mình, cơn đau nhói khiến nàng tỉnh táo hơn đôi chút.

“Uống đến say mèm như vậy sao?”

Ngạo Thất thấy nàng lẩm bẩm, bối rối cười gượng, định nói gì đó thì Phùng Vận đột nhiên xoay người, mặt lạnh lùng trở lại. Nàng lấy bát trà nguội trên bàn, hất thẳng vào mặt Đại Mãn và Tiểu Mãn.

Hai nha hoàn lờ mờ tỉnh lại, lắc đầu phủi nước trên mặt, nhìn người đứng trước mặt, lập tức run b.ắ.n lên, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu nhận tội với Phùng Vận.

Phùng Vận hơi mệt mỏi, đưa tay ra: “Đỡ ta dậy.”

Ngạo Thất thở phào nhẹ nhõm, vội nói lời cáo từ, rồi lặng lẽ rút lui.

Rừng mai tĩnh lặng, từ lâu chẳng còn bóng người.

---

Khắp chốn đều biết đại chiến giữa hai nước Tấn và Tề sắp sửa nổ ra, nhưng quân Bắc Ung gần đây lại có vẻ lơ là. Ngoài việc tuần tra và giữ doanh trại hằng ngày, những binh sĩ khác cứ hai ngày lại đổi ca luyện tập, thậm chí Bùi Quyết còn đích thân đến từng doanh trại giám sát họ nghỉ ngơi.

Hôm nay khác hẳn. Giữa đêm, Bùi tướng quân từ thành An Độ cưỡi ngựa quay lại doanh trại, không nói một lời, lập tức gọi toàn bộ binh sĩ dậy, xếp hàng luyện tập gian khổ, mãi cho đến khi trời hửng sáng.

Hắn cũng không nương tay với chính mình.

Dưới đất, một thanh kiếm Bích Ung trong tay hắn múa lên kín kẽ như gió tuyết; trên lưng ngựa, hắn b.ắ.n tên trăm bước xuyên tâm.

Mồ hôi từ trán hắn chảy dài, áo nửa ướt dán c.h.ặ.t vào người. Hắn không ngừng lại dù chỉ một khắc, đôi mắt đỏ ngầu, sát khí hòa lẫn mồ hôi nhỏ giọt. Lên ngựa, xuống ngựa, động tác nhanh nhẹn như đại bàng, khiến ai nấy đều không dám đến gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-32.html.]

Phù Dương Cửu đứng ngoài quan sát đã lâu.

Nhìn hắn múa kiếm, cưỡi ngựa, b.ắ.n tên điên cuồng; nhìn hắn vừa nghiêm khắc luyện người khác, vừa hành hạ chính mình, ánh mắt Phù Dương Cửu dường như cháy lên ngọn lửa tò mò.

Cho đến khi Bùi Quyết quay về doanh trại nghỉ ngơi, Phù Dương Cửu mới bước theo.

“Vọng Chi lại phát bệnh sao? Rất khó chịu?”

Thao Dang

Bùi Quyết đang lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn Phù Dương Cửu một cái. “Ta không gọi quân y.”

“Mặt mày khó coi thế này, e là công cốc trở về rồi.” Phù Dương Cửu chống một tay bên mép bàn, nhìn gương mặt u ám của hắn, cười đầy vẻ trêu chọc:

“Tính dục, vốn là bản thể của ngươi. Nếu tích tụ lâu ngày không được giải tỏa, sẽ kết thành vực sâu. Một khi có chút suy nghĩ vẩn vơ, dục vọng sẽ phản phệ. Nếu cứ kiềm nén như thế này, ngươi có luyện đến c.h.ế.t cũng vô ích thôi…”

Bùi Quyết lạnh giọng, đẩy mặt Phù Dương Cửu đang ngày càng xáp lại gần: “Lang băm!”

“Không biết thưởng thức cái đẹp.” Phù Dương Cửu thở dài.

Khi Bùi Quyết còn trẻ, đã có người đưa thiếp hầu đến bên hắn, muốn kiểu gì cũng có, nhưng chưa bao giờ hắn chịu liếc nhìn một ai.

Tối qua nghe tin Phùng Vận hội kiến Thế tử Vân Xuyên – Thuần Vu Diễm vào ban đêm, hắn mặt lạnh cưỡi ngựa trở về An Độ. Phù Dương Cửu còn tưởng hắn đột nhiên khai thông tâm trí, ai ngờ, hắn lại mặt lạnh quay về.

Phù Dương Cửu tò mò, hỏi: “Ngươi nói xem, Phùng gia nữ kia, cớ gì lại đi dây dưa với Thuần Vu Diễm?”

Để giúp Bùi Quyết lo liệu lương thảo.

Tiếng thở dài khàn khàn như còn văng vẳng bên tai.

Ánh mắt Bùi Quyết lạnh buốt, ngoắc tay gọi Phù Dương.

Phù Dương tiến lại gần: “Sao?”

Bùi Quyết nói: “Ta nghe nói Thế tử Thuần Vu thích… nam nhân.”

Phù Dương Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, đầy vẻ nghi hoặc, chỉ thấy Bùi Quyết hơi nhướn mày: “Ngươi đi dò xét thử xem.”

“…” Đây là kiểu mệnh lệnh gì vậy?

Phù Dương nhìn gương mặt lạnh lùng của Bùi Quyết, không thể tin đây là lời nói đùa, sống lưng tê dại, sững sờ hồi lâu mới nhận ra mình bị trả đũa. Rõ ràng hắn cố ý làm nhục mình.

“Không hỏi nữa, không hỏi nữa. Dù sao chịu khổ cũng không phải ta.”

Nói rồi liếc mắt nhìn, thấy Bùi Quyết không để tâm đến mình, trong lòng vẫn không cam chịu.

Thế là Phù Dương Cửu mặt dày, từng chút từng chút nhích đến trước mặt Bùi Quyết, chống khuỷu tay lên bàn, thốt ra một tiếng “Ê”.

“Có chuyện lạ, mong ngươi giải đáp.”

Bùi Quyết cúi đầu xem văn thư, không nói lời nào, thần sắc lạnh lùng.

Phù Dương nheo mắt hỏi: “Ngươi nói ngươi không thích nữ sắc, người khác dâng mỹ nhân ngươi không bao giờ nhận. Vì sao khi Phùng Kính Đình dâng nữ nhi, ngươi lại phá lệ thu nhận?”

Lại hỏi: “Theo ta hiểu về Vọng Chi, ngươi không dễ dàng nhận ân tình của ai. Trong chuyện này, nếu không vì mỹ sắc, ắt hẳn có mục đích khác?”

Phù Dương Cửu xoa cằm, nhìn Bùi Quyết từ đầu đến chân, đầu óc nhanh chóng suy tính.

“Hay là Vọng Chi và nữ nhân Phùng thị kia có liên hệ gì đó?”

Một người ở Nam Tề, một người ở Bắc Tấn, không hợp lý chút nào.

Phù Dương Cửu lắc đầu: “Không vì mỹ sắc, cũng không có liên hệ, thật kỳ lạ!”

Hắn đã quen với việc nói một mình trước mặt Bùi Quyết, không hy vọng nhận được hồi đáp.

Không ngờ, Bùi Quyết đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Ngươi tin trên đời này có tiên tri không?”

Loading...