Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 353
Cập nhật lúc: 2025-04-07 09:39:20
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sử Quỳ khom người tiến lên, mở tấm vải ra xem, miệng khẽ rít lên một tiếng, rồi ngẩng đầu lộ ra vẻ khó xử.
“Không giấu gì Đại tướng quân, trong doanh trại đúng là đã phát một lô áo đông, nhưng năm nay trời lạnh đến sớm, các binh sĩ đã mặc cả rồi. Ta không thể… không thể bắt họ cởi áo ra mà giao nộp được, đúng không? Quân Bắc Ung là binh của tướng quân, quân Hổ Bôn cũng là binh của tướng quân, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, Đại tướng quân không thể bên trọng bên khinh đâu.”
“Càn rỡ!” Bùi Quyết đột nhiên sa sầm mặt, khiếnSử Quỳ có chút bất ngờ, đợi đến khi lưỡi đao kề sát cổ mới bừng tỉnh, lần này Đại tướng quân Bùi không phải đến để thương lượng.
“Đại tướng quân, có gì cứ từ từ nói.” Sử Quỳ giơ hai tay lên, nhìn gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc của Bùi Quyết, ngượng ngùng nói:
“Ngài và ta đều hưởng bổng lộc triều đình, cùng trung thành với bệ hạ, có gì thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải động đao động kiếm thế này…”
Y vừa nói vừa giơ tay định gạt lưỡi đao của Bùi Quyết.
“Đừng động.” Bùi Quyết hạ đao xuống hai phân, giọng trầm thấp, sắc mặt lạnh nhạt nhưng đầy sát khí.
“Sử Quỳ không nghe quân lệnh, làm chậm trễ chiến cơ, thất trách khiến Chu Trình của Xích Giáp quân tử trận…”
Hắn dừng lại một chút, đôi mắt lạnh lùng quét qua.
“Lập tức xử trảm!”
Sử Quỳ sợ đến run bắn, mắt trợn tròn, “Ngài dám?”
“Ta dám.” Ánh mắt Bùi Quyết sắc bén như đao: “Ngươi c.h.ế.t rồi, dù có oan khuất cũng chẳng ai kêu thay.”
Tim Sử Quỳ siết c.h.ặ.t, cả người như bị nhốt trong băng giá, lúc này mới thật sự cảm nhận được sợ hãi…
Bùi Quyết là cấp trên trực tiếp của y, nếu thật sự lấy tội danh này mà xử trảm y ngay tại chỗ, thì y sẽ trở thành vật hi sinh hoàn toàn. Toàn bộ tội danh chậm trễ viện trợ, khiến quân Bắc Ung bị vây khốn ở Tịnh Châu, sẽ đổ hết lên đầu y.
Người c.h.ế.t không thể lên tiếng, còn vị kia ở Trung Kinh, có khi lại thở phào nhẹ nhõm.
Sử Quỳ hít sâu một hơi.
Y không muốn đắc tội với Bùi Quyết.
Từ bản tính mà nói, y kính sợ kẻ mạnh, không muốn bị đánh đồng với đám văn thần chỉ biết ba hoa kia. Nhưng y xuất thân võ sĩ hàn môn, không có bối cảnh gia tộc, những kẻ quyền quý ở Trung Kinh, y không đắc tội nổi ai cả.
Bị kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, y không dám nói thẳng mọi chuyện.
Vì thế, lời nói lắp bắp, xen lẫn tiếng thở dài nặng nề.
“Đại tướng quân, mạt tướng… mạt tướng cũng bất lực. Viện binh không phải không muốn xuất phát, mà là không có lương thực, không đi nổi. Áo đông là do phủ khố ty quản lý, mạt tướng đâu có quyền quyết định…”
Cổ tay Bùi Quyết khẽ động, lưỡi đao sáng loáng lướt qua.
“Đi mở kho.”
Mặt Sử Quỳ tái mét.
Năm nay triều đình cực kỳ hào phóng, Lý Tông Huấn có ý muốn lôi kéo quân Hổ Bôn và quân Long Kỵ, mỗi binh sĩ đều được phát hai bộ áo đông từ sớm, quân nhu cũng phong phú hơn những năm trước. Sử Quỳ định nhân cơ hội này kiếm chút lợi lộc, nhưng vẫn chưa phát hết, còn tồn đống lớn trong kho.
Tên Bùi Quyết này…
Lẽ nào mọc thiên lý nhãn rồi sao?
Nếu là Tần Đại Kim đến, Sử Quỳ còn có thể ba hoa lấp liếm, kéo dài thời gian, chờ xem Bùi Quyết và triều đình đấu đá, bản thân thì bảo toàn được lợi ích, ngồi xem hổ đấu.
Nhưng giờ là Bùi Quyết đích thân đến, đao kề cổ rồi, y còn có thể làm gì?
Kho mở ra, nhìn đống vật tư chất như núi, mắt Kỷ Hữu đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, đứng trước mặt Bùi Quyết buông một câu chửi thề.
“Quân Bắc Ung xông pha tiền tuyến g.i.ế.t giặc, muốn lương không có, muốn áo không xong, còn hậu phương thì chẳng có chuyện gì xảy ra, vật tư trong kho tích đến mốc meo luôn rồi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-353.html.]
Trên mặt hắn là cơn giận dữ trước sự bất công của triều đình.
Ba thị vệ còn lại không lên tiếng, nhưng trên mặt vẫn đầy phẫn nộ.
Bùi Quyết lại không lộ ra biểu cảm gì, chỉ ra lệnh cho Sử Quỳ chuẩn bị vật tư để vận chuyển đến Vạn Ninh.
Khi Lâm Trác đến Phù Dương, Bùi Quyết đang chuẩn bị áp tải áo bông lên đường. Vừa nhận tin Phùng Vận mất tích, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, dù cố gắng kiềm chế nhưng giọng nói vẫn không giấu nổi tia giận dữ.
“Kỷ Hựu!”
Kỷ Hựu cũng căng mặt, nghiêm túc đáp: “Thuộc hạ có mặt.”
“Ngươi dẫn người áp tải áo bông về Tín Châu, ta đi trước một bước.”
Kỷ Hựu lĩnh mệnh: “Tuân lệnh.”
Bùi Quyết quay đầu, liếc nhìn Sử Quỳ.
“Ngươi biết ta, Bùi Quyết, là hạng người thế nào. Hôm nay ngươi nghe theo ta, ta ghi nhận ân tình này. Nếu ngươi dám chống đối, cản trở ta, cả ba mươi mấy mạng người nhà họ Sử sẽ vì sự ngu xuẩn của ngươi mà chôn cùng.”
Thao Dang
Lời chưa dứt, hắn đã xoay người lên ngựa, không quay đầu mà chỉ quát một tiếng “Giá!”, phóng đi như gió, bỏ lại Sử Quỳ đứng giữa cơn gió lạnh, mồ hôi túa ra, da đầu như sắp nổ tung.
“Bây giờ phải làm sao, tướng quân?” Một viên quan hầu cận tiến lại, mặt mày khổ sở.
Sử Quỳ day day ấn đường đang đau nhức.
“Cứ theo kế hoạch chuyển vật tư đến Vạn Ninh, đồng thời báo tin về Trung Kinh.”
194- Tất cả đều phải c.h.ế.t.
Gia Đức Điện.
Hôm nay tâm trạng Thái hậu rất tốt, nàng ta thay bộ y phục rực rỡ, ban thưởng không ít vật quý cho c.ung nữ và nô tài hầu cận trước điện, còn khen ngợi nhũ mẫu của tiểu Hoàng đế một trận. Khi vào triều nhìn thấy quần thần, ánh mắt cũng hòa nhã hơn mọi khi.
Phương Phúc Tài thấy vậy, lòng lại không yên, mơ hồ bất an.
Vài ngày trước, Thái hậu nhận được tin báo rằng Bùi đại tướng quân đã đích thân đến Phù Dương nghênh giá, chỉ mang theo bốn thị vệ, ngày đêm lên đường, không hề trì hoãn chút nào, vô cùng cấp bách…
Người truyền tin muốn lấy lòng Thái hậu nên còn thêm mắm dặm muối vào đó.
Thái hậu nghe xong thì rất vui vẻ.
Nhưng Phương Phúc Tài lại cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Bùi Quyết đã dám g.i.ế.t Thường công công, công khai thị uy với triều đình, thì sao có thể ngoan ngoãn đến Phù Dương đợi Thái hậu từ sớm?
Người ngoài tỉnh táo nhưng chẳng ai dám nói ra.
Lý Tang Nhược lại đang đắm chìm trong tâm tư của mình, suốt từ sáng đến tối lòng dạ đều tràn đầy, cảm thấy đạo thánh chỉ kia ban xuống thật đúng đắn.
“Có đôi khi, con người ta phải bị dồn ép một chút.”
Một mực mềm mỏng, hắn chẳng để nàng ta vào mắt.
Thi thoảng cứng rắn vài câu, chẳng phải hắn đã ngoan ngoãn nghe theo rồi sao?
Phương Phúc Tài nhìn nụ cười trên mặt nàng ta, ánh mắt không biết nên đặt vào đâu, trong lòng bỗng chùng xuống.
“Nếu Đại tướng quân đã đến Phù Dương, không biết điện hạ có muốn khởi hành sớm, tránh để ngài ấy phải đợi lâu?”
Lý Tang Nhược ngước mắt nhìn gã, giấu đi ý cười trong đáy mắt, hừ nhẹ một tiếng qua cánh mũi.