Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 363:

Cập nhật lúc: 2025-04-10 10:15:50
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Y không nói rõ, nhưng tin rằng Bùi Quyết sẽ hiểu.

Nam nhân là người hiểu rõ nam nhân nhất.

Thấy một nữ lang tuyệt sắc như vậy, làm sao có thể không động tâm?

Nhưng chỉ có kẻ mạnh nhất, có quyền thế lớn nhất mới có thể bảo vệ được nàng, để nàng không bị quấy nhiễu.

“Nếu tướng quân không có quyết tâm, sao không thành toàn cho chúng ta? Cũng xem như không phụ nàng từng cùng ngươi một đoạn.”

Có thể một thân một mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế Đại Tề, không nói đến chuyện khác, riêng cái miệng của Tiêu Trình này đã đủ sức thuyết phục. Đám người Tả Trọng đứng bên cạnh nghe mà lòng đều thấy se lại, từng đợt lạnh lẽo dâng lên, thay tướng quân mà lo lắng.

“Tề quân nói xong chưa?” Bùi Quyết nắm lấy dây cương, đi vài bước tại chỗ, “Nói xong thì cút. Đừng ép ta ra tay trước khi nghị hòa, liên lụy lê dân bá tánh.”

Sắc mặt Tiêu Trình lập tức trầm xuống.

Hóa ra nói nhiều như vậy, hắn một chữ cũng chẳng lọt tai.

“Tướng quân có biết, ngươi giam giữ nàng, chính là đang hại nàng. Sẽ có một ngày, nàng hủy diệt trong tay ngươi!”

“Người của ta, không cần Tề quân phải lo.” Giọng của Bùi Quyết lạnh lẽo, xuyên qua từng hạt mưa rơi, mang theo sự băng giá thấu xương và khinh thường chế giễu.

“Tề quân đã quan tâm như vậy, sao không sớm hơn chút?”

Tiêu Trình: “Đó là chuyện giữa ta và nàng, không cần tướng quân hỏi tới. Nàng là thê tử của ta, những gì ta nợ nàng, ta sẽ chậm rãi trả lại…”

Bùi Quyết không liếc mắt nhìn, “Nàng là thê tử của ngươi, vậy vì sao không chịu theo ngươi đi?”

Giọng nói bình thản như muốn đ.â.m xuyên thần kinh của Tiêu Trình, n.g.ự.c như bị búa tạ nện mạnh.

“Không phải nàng không đi, mà là bởi vì có ngươi, là ngươi cưỡng ép nàng, khiến nàng buộc phải nhận mệnh!”

Tiếng mưa ào ạt, Tiêu Trình gần như phải gào lên.

Là để Bùi Quyết nghe rõ, cũng là đang chất vấn trời đất.

Phùng Vận dĩ nhiên là thê tử của y, bọn họ từng cùng nhau bước lên bậc ngọc, tiến vào đại điện, nhận lấy sự bái kiến của bá quan, để thiên hạ chứng kiến. Họ có một hoàng tử đáng yêu, cùng nhau sinh dưỡng con cái...

Phùng Vận ở bên hắn lâu hơn bên Bùi Quyết nhiều.

Cho nên, Bùi Quyết chỉ là một biến cố nhỏ trong mối nhân duyên của bọn họ.

Là ba năm tiếc nuối và khiếm khuyết.

Tiêu Trình khẽ hít một hơi, mặc cho mưa tuôn xối xả lên gương mặt, giọng nói bình tĩnh.

“Tướng quân vì sao không chịu buông tha cho nàng một con đường sống?”

Bùi Quyết không nói một lời, như thể hoàn toàn không để lời Tiêu Trình vào mắt. Hắn lưng thẳng tắp, lạnh lùng đưa tay về phía Kỷ Hựu.

Kỷ Hựu đeo một cây c.ung sau lưng.

Gã liếc nhìn đại tướng quân, đưa c.ung lên.

Bùi Quyết nhận lấy, giương c.ung nhắm thẳng về phía Tiêu Trình, chậm rãi nói: “Tề quân, mời rời khỏi đây.”

Thị vệ Tề quân khẩn trương vây quanh Tiêu Trình, nhưng thần sắc y không đổi, chậm rãi đẩy một thị vệ trước mặt ra, nhìn Bùi Quyết nói:

“Ta đã dám vượt sông, thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần vứt bỏ tính mạng. Bùi tướng quân, sống cùng nhau đến già rất khó, ngươi làm không được, sao không biết từ bỏ? Với ngươi, nàng là cỏ rác, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng với ta, nàng là chí bảo, là người ta muốn đầu bạc răng long cùng, sống c.h.ế.t không rời…”

Thao Dang

Y nói đầy xúc động, không rõ là nói với Bùi Quyết, hay là đang nói cho chính bản thân mình nghe, như thể chỉ cần vậy là có thể hóa giải mọi hối hận kiếp trước…

“Chỉ cần tướng quân buông tay, c.uộc nghị hòa lần này, điều kiện để ngươi đặt ra.”

Bùi Quyết lạnh lùng giương c.ung, môi mím thành một đường thẳng.

Sau tán đa lớn bị màn mưa mù mịt che khuất, bỗng vang lên một tiếng khẽ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-363.html.]

“Mưa càng lúc càng lớn rồi, hai vị còn chưa thương lượng xong sao?”

Phùng Vận cứ thế bước ra.

Nàng giương ô, chậm rãi tiến vào tầm mắt mọi người, không biết đã đứng trong mưa bao lâu, áo váy đã ướt sũng. Dung nhan kiều mị, mi mắt cong, mày liễu mềm mại, quả là nhan sắc khuynh thành.

“Nếu hai người không thể nói xong, vậy để ta nói. Phùng thị A Vận, không phải món hàng để người ta mặc cả. Bất kể là ai, muốn làm chủ ta, có bản lĩnh thì hãy mang một t.h.i. .t.h.ể về. Không có bản lĩnh, thì cứ đợi ta tới tiễn tang!”

Nàng xuất hiện bất ngờ, đứng trong màn đêm mà nhìn họ, ánh mắt lạnh lẽo mà sáng rõ.

Phía sau nàng, là Thuần Vu thế tử, kẻ luôn cười như không cười, đứng thẳng tắp, phong thái tuấn mỹ, thanh nhã không tì vết.

 

200- Điên dại giữa mưa

Tựa như chỉ trong khoảnh khắc, lại như đã qua trọn một kiếp người...

“Hí!!!”

Đạp Tuyết hý vang giữa màn mưa.

Trời mưa lớn thế này, đừng nói là người, đến ngựa cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng ba người trước mắt, dường như hoàn toàn không hề nhận ra điều đó.

Phùng Vận đứng trong màn mưa một lát, chầm chậm bước lên những phiến đá xanh đã được nước mưa rửa trôi sạch sẽ, đi rất chậm. Bùi Quyết và Tiêu Trình đều đứng nguyên tại chỗ, không ai biết nàng đang bước về phía ai. Đoạn đường ấy rất ngắn, nhưng lại như cách trở trời đất.

Bùi Quyết không động đậy.

Khuôn mặt hắn giữa đêm mưa, mây đen dày đặc.

Xa xa dưới mái hiên của cổng trang viện, chiếc đèn gió lay động trong gió lạnh, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên mặt hắn, lạnh lẽo và cô tịch.

Phùng Vận không biết hắn đang nghĩ gì, liệu có phải nghi ngờ nàng lén lút gặp gỡ Tiêu Trình, hay là đã sớm nhìn thấu màn kịch nho nhỏ này của nàng.

Trong màn mưa mịt mù, mấy gia nhân từ trong trang viện khiêng ra một chiếc ghế gỗ, mang thêm chăn mỏng, đặt dưới mái hiên cổng lớn. Thuần Vu Diễm uể oải ngồi xuống, hưởng thụ khoái ý, dường như hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện đang diễn ra.

Cũng chẳng ai để tâm đến hắn.

Mưa rất lớn.

Cả ba người đều ướt sũng từ đầu đến chân.

Phùng Vận che ô đi đến gần, liền đứng đó trong màn mưa, nhìn họ, hai nam nhân kiếp trước từng bước qua c.uộc đời nàng, giờ phút này, gươm tuốt khỏi vỏ, giương c.ung bạt kiếm.

Nàng bỗng nhiên có chút muốn cười.

“Các ngươi thật sự hiểu ta sao? Biết ta muốn gì không?”

“Vậy nàng muốn gì?” Tiêu Trình hỏi.

Phùng Vận lạnh lùng nhìn y.

“Dù sao cũng không phải là bút của Lạc Chính Tử. Ha...”

Tiêu Trình nghe tiếng cười nhạt của nàng, cổ họng như bị nghẹn lại.

“Là ta ngu muội. Năm đó ở Thanh Phong Uyển, ngươi bảo ngươi đang luyện viết ‘Bình Phục Th.i.ế.p’, thế nào cũng không viết được như ý, thiếu một cây bút tốt, lại bảo khát khao nhất là được có cây bút lông dê của Lạc Chính Tử. Ta nhờ người tìm lão tiên sinh…”

Phùng Vận chỉ lặng lẽ nhìn y, không ngắt lời.

Vì nàng cũng đang hiếu kỳ.

Thiếu niên năm đó, một vị Kính Lăng vương đầy chí khí, rốt c.uộc là mang tâm tình gì để kiếm được cây bút ấy?

“Ta sai Bình An đưa bút đến hậu viện cho nàng, đâu ngờ lại dẫn đến một trận sóng gió lớn như vậy…”

“Thì đã sao, chẳng phải ngươi cũng không làm gì cả?”

Loading...