Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 364:
Cập nhật lúc: 2025-04-10 10:16:16
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Vận lạnh lùng nhìn hắn.
“Nếu ngươi nói những lời này chỉ để an ủi chút lương tâm ít ỏi của mình, thì không cần thiết.”
Nàng chậm rãi xoay người, nhìn về phía Bùi Quyết.
“Phu quân, chúng ta đi thôi.”
Bùi Quyết từ nãy đến giờ vẫn không mở miệng, không hỏi nàng vì sao lại đến gặp Tiêu Trình, cũng không giống Tiêu Trình mà truy hỏi nàng muốn điều gì. Hắn chỉ lặng lẽ lắng nghe, nghe bọn họ nhắc đến Lạc Chính Tử, nhắc đến Bình Phục Th.i.ế.p, nhắc đến những chuyện cũ mà hắn không hiểu cũng không thể chen vào.
Hắn ngồi thẳng trên lưng ngựa, dáng vẻ kiêu ngạo oai phong, mang theo binh mã, tựa như không gì cản nổi, nhưng lại cô tịch như ngọn đèn gió dưới mái hiên, bị mưa rối loạn gõ xuống thành một pho tượng cứng ngắc.
Nghe nàng gọi “phu quân”, hắn lặng lẽ quan sát nàng.
Chốc lát sau mới đưa tay ra, giọng nói bình tĩnh mà nén nỗi xúc động: “Được.”
Phùng Vận mỉm cười, bước đến gần.
“Không được!” Tiêu Trình nhìn chằm chằm dáng vẻ nàng tiến lại gần Bùi Quyết, nhìn nàng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, đột nhiên quát lớn, ánh mắt đầy vẻ hung tợn.
Những hạt mưa theo gò má y chảy xuống, thấm ướt sự hỗn loạn, tựa như y đang rơi lệ.
“A Vận, nàng nghe ta nói hết đã!”
Phùng Vận ngẩng đầu nhìn Bùi Quyết.
Khuôn mặt mà nàng từng si mê ấy, anh tuấn phi phàm, đêm nay lại im lặng đến lạ thường, lạnh lẽo đến thấu xương, như mũi tên sắc bén xuyên vào tủy. Chính sự im lặng ấy khiến nàng khẽ nhíu mày, nén lại hơi thở đang dồn dập.
“Phu quân đợi một chút, ta có vài lời muốn nói với y.”
Bùi Quyết liếc nhìn Tiêu Trình.
Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.t người, có lẽ y đã bị phân thây vài lần rồi.
“Ừm.” Một tiếng đáp nhẹ, bị tiếng mưa nuốt trọn.
Phùng Vận quay đầu lại, “Nói đi. Ngươi muốn nói gì?”
“A Vận, trước đây... là ta sai.”
Tiêu Trình bỗng thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Trước đây y chưa từng quen với việc xin lỗi, đăng cơ làm đế lại càng không cần phải xin lỗi ai.
Nhưng sau khi trái tim y bị đ.â.m nát tơi tả, dưới ánh mắt Bùi Quyết, y lại thốt ra câu khiến y xấu hổ, bất lực, nhưng không thể không nói ấy.
Tiêu Trình nhìn nàng nói: “Nếu trên đời này có một người mà ta đặt trong tim, có thể khiến ta cam tâm tình nguyện liều mạng vì người ấy, thì nhất định là nàng.”
Sau khi trọng sinh, y đã nghĩ về quá khứ biết bao lần, cái tốt cái xấu y dành cho A Vận, những năm tháng dây dưa, lặng thầm, bao nhiêu tức giận và u uất nối tiếp nhau, y vẫn không thật sự làm rõ được lòng mình...
Chỉ là khoảnh khắc vừa rồi.
Khi thấy Phùng Vận bước về phía Bùi Quyết.
Khi nàng gọi hắn là “phu quân”.
Khi nàng nói, “Chúng ta đi thôi.”
Không cần tình cảm nồng nàn, chỉ như phu thê bình thường, nhưng khung cảnh ấy như một con d.a.o sắc nhọn, đ.â.m thẳng vào tim y, khiến y giận dữ đến phát c.uồng, cảm xúc vỡ vụn đến biến dạng.
Hình ảnh chân thực về Phùng Vận và Bùi Quyết ở bên nhau khác xa những gì y tưởng tượng, cú sốc ấy như nhân lên gấp bội, khiến y bỗng chốc hiểu ra tất cả những sai lầm kiếp trước...
Tất cả đều bắt nguồn từ đố kỵ.
Chính vì đố kỵ mà y mất hết lý trí.
Y đố kỵ Bùi Quyết là người nam nhân đầu tiên của nàng, đố kỵ hắn từng có được ba năm tươi đẹp nhất của nàng, đố kỵ dù nàng quay về Tề c.ung rồi vẫn không quên được hắn.
Đặc biệt là Tiêu Khúc trông giống hệt Bùi Quyết...
Mỗi lần thấy nàng nhìn đứa trẻ ấy bằng ánh mắt dịu dàng và mỉm cười, tim y như bị d.a.o cứa. Y đố kỵ, đố kỵ đến c.h.ế.t, nhưng không thể nói ra. Thể diện và uy nghiêm của y khiến y vô thức lạnh nhạt với nàng, trả đũa nàng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-364.html.]
Y bước về phía Phùng Vận, không màng đến phong độ quân tử gì nữa. Y chỉ muốn giành lấy nàng, không để nàng rời xa nửa bước.
Làn mưa mờ ảo làm nhòe tầm mắt, y khẽ cười.
“A Vận còn nhớ không, năm đó ở hẻm Nguyệt Nha, cũng là một ngày mưa, nàng che ô, đi từ đầu bên này sang đầu bên kia, rồi lại đi từ kia sang đây… Mỗi ngày ta đều đi ngang qua đó đến thư viện, hôm đó bị nhiễm phong hàn, đến trễ nửa canh giờ, vậy mà nàng đã chờ ta suốt nửa canh giờ…”
Phùng Vận lặng lẽ nhìn hắn.
Ký ức bị lật lại, vỡ tan thành từng mảnh.
Y nói:
“Nàng ôm một chiếc chén nhỏ trong lòng, nâng niu cẩn thận. Nàng bảo, là thuốc do nàng tự nấu. Nàng còn nói, mỗi lần trước kia bị cảm lạnh, A mẫu nàng đều dùng phương thuốc này, uống vài lần là khỏi…”
“Nhắc lại những điều này để làm gì?”
Giọng Phùng Vận không lớn, không mang theo cảm xúc gì, nhưng lại đặc biệt rõ ràng.
Tiêu Trình khẽ cười, mưa giăng khắp trời khiến gương mặt tuấn tú của y trở nên nhếch nhác, y nhìn Phùng Vận dưới tán ô, vẻ cao ngạo, kiêu ngạo ngày thường đã bị giẫm nát tan tành. Giọng nói khàn đến mức như bị gió lạnh cứa vào cổ họng.
“Ta nói những lời này chỉ để nàng biết, những chuyện nhỏ nhặt giữa chúng ta, ta đều nhớ rõ. Cũng muốn nói với nàng rằng…”
Y liếc nhìn Bùi Quyết:
“Nàng không đi cùng ta cũng không sao, ta sẽ chờ nàng, bất kể bao lâu. Chỉ cần nàng nói, nàng muốn về nhà, ta sẽ đến đón nàng.”
Mưa rơi lách tách.
Khung cảnh dường như ngưng đọng, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Thao Dang
Phùng Vận nói:
“Vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng. Ngươi nên hiểu tâm ý của ta.”
Tiêu Trình nhìn nàng:
“Ta hiểu.”
Phùng Vận chậm rãi hành lễ với hắn.
“Vậy thỉnh Tề quân hồi phủ.”
“A Vận…”
Tiêu Trình nuốt nghẹn, trong khoảnh khắc ấy, y thấy nét dịu dàng thoáng hiện trên gương mặt Phùng Vận. Giọng nói của nàng cũng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức như chỉ cần một cơn gió mưa thổi qua là sẽ c.uốn đi mất.
Nàng mỉm cười nhìn y.
Ngăn chặn mọi lời y muốn nói nơi cổ họng.
“Ta đều hiểu cả.”
Tiêu Trình đứng cách nàng một đoạn, hoàn lễ đáp lại.
Giống như năm ấy trong con hẻm Nguyệt Nha, trong mắt chẳng rõ là nước mưa hay nước mắt, giọng nói mang theo nghẹn ngào.
“Đừng làm khó bản thân. Ta cũng không nỡ để nàng khổ sở. Ta đi đây.”
Y lùi lại hai bước, lại nhìn về phía Bùi Quyết.
“Đêm nay ta đến, nàng hoàn toàn không hay biết. Lỗi là ở ta. A Vận vô tội, xin tướng quân đừng làm khó nàng…”
Nói xong lại nhìn Phùng Vận thêm một lần thật sâu, rồi quay người bước đi dưới sự đỡ đần của Cát Tường, đi về phía chiếc thuyền đang neo đậu, bóng lưng cô độc tựa như một con ch.ó nhỏ bị bỏ rơi.
Cát Tường bật khóc.
Hai thị vệ Tư Trì và Công Tôn Quỳnh cũng đỏ hoe mắt.
Bọn họ đã theo bên cạnh Tiêu Trình suốt nhiều năm, xưa nay chỉ thấy y ôn hòa điềm đạm, phong thái nhã nhặn như ngọc, ai nấy đều khen hắn là tiên nhân giáng thế nơi trần gian. Nào ai từng thấy qua dáng vẻ thất thần hoảng hốt như lúc này?
Một nhóm thị vệ chăm chú nhìn về phía quân Bắc Ung, lập tức theo sát phía sau, ánh mắt như hổ rình mồi gắt gao dõi theo Bùi Quyết, rồi chậm rãi lùi lại.