Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 370:
Cập nhật lúc: 2025-04-10 10:19:34
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta đi đóng cửa.” Giọng Bùi Quyết khàn khàn.
Rơi vào tai Phùng Vận lúc này, vừa ngứa vừa tê, như loại độc dược dẫn dụ cảm tình.
Nàng khẽ “ừ” một tiếng, mạnh mẽ kéo hắn lại gần, vội vàng xé mở y phục hắn, lòng bàn tay ướt đẫm nước ấm áp vuốt ve lên cơ bắp căng cứng, tựa như có chút run rẩy, mang theo vẻ gấp gáp khó kiềm.
“Thật đẹp…”
Bùi Quyết: …
Hắn hít thở nặng nề, nhìn nữ lang trước mặt phong tình vạn chủng, quay đầu liếc qua tấm rèm lay động dù không có gió.
“Vận nương muốn ta hầu hạ thế nào đây?”
“Khát quá…” Đôi mắt Phùng Vận mờ mịt nhìn người trước mắt, hồn phách dường như rời khỏi thân thể, ý thức lơ lửng giữa không trung, không sao khống chế được.
Bùi Quyết làm sao chịu nổi sự dụ dỗ như vậy, bụng dưới bị nàng trêu chọc đến mức như muốn bốc cháy, ngũ tạng lục phủ đều hừng hực lửa, cơ bắp nơi cánh tay căng lên như đá, phải khó khăn lắm mới giữ được bàn tay nàng đang lộn xộn.
“Vận nương, đừng vội…”
“Tướng quân không cần ta sao?” Phùng Vận trúng độc, hơi thở yếu ớt, nhưng bàn tay nắm lấy hắn lại rất mạnh.
Cảm giác nóng bỏng ấy khiến nàng được tiếp thêm động lực, lòng vui sướng. Con dã thú đang ẩn mình rõ ràng còn không nhịn được hơn nàng, đã sớm trướng đến mức nàng không thể ôm trọn, ngẩng đầu thô bạo mà thách thức nàng.
“Muốn nhìn…” nàng đỏ mặt nói.
Bùi Quyết hít sâu một hơi, siết lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, bế nàng dính sát vào n.g.ự.c mình, nữ lang làn da trắng mịn như tuyết, mềm mại không xương, cứ thế bị hắn đưa vào miệng. Da thịt thơm ấm, trơn láng thấu xương, hơi thở hắn dồn dập, Phùng Vận cũng đỏ mặt xinh đẹp, tim như muốn nhảy khỏi lồng n.g.ự.c, toàn thân run rẩy. Hắn chậm rãi cúi xuống, đầu ngón tay lướt đến, nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận nâng niu.
“Đỡ hơn chưa?”
Phùng Vận lim dim mắt, vẻ mặt đầy mê đắm, môi hé mở, thở dốc từng hơi. Bất chợt, đầu ngón tay hắn mạnh hơn, tốc độ nhanh đến mức như ảo ảnh, khiến nàng thở gấp như c.h.i.m hót, chẳng mấy chốc, cả người mềm nhũn, run rẩy trong tay hắn.
“Ưm…” Phùng Vận cắn lên cổ hắn, suýt nữa bật khóc thành tiếng.
Bùi Quyết từ tốn đặt nàng trở lại thùng tắm.
Toàn thân Phùng Vận nóng bỏng chìm vào nước ấm, đầu óc hơi tỉnh lại.
“Tướng quân…”
Đầu ngón tay Bùi Quyết nâng lên, dường như dính một lớp dịch mỏng trong suốt.
Hắn nhìn nàng một cái: “Vẫn khó chịu sao?”
Phùng Vận đỏ bừng cả mặt, dưới ánh mắt hắn như bị nhìn thấu tất cả, chỉ muốn chui ngay xuống nước trốn đi.
Hắn… chẳng lẽ nghĩ như vậy là đã giải độc rồi?
Nàng vừa kiệt sức vừa tức giận trừng mắt nhìn, chỉ liếc một cái lại lập tức im bặt — thứ to lớn kia đã hoàn toàn thức tỉnh, cách một lớp y phục vẫn cao ngạo khiêu khích, rõ ràng hắn cũng khát khao, vậy mà còn nhẫn nhịn đến như thế, thật là đáng giận…
“Không đủ…” Nàng tức giận nheo mắt, trước giờ chưa từng biết bản thân lại khát vọng Bùi Quyết đến vậy, khát đến mức cổ họng khô khốc, chưa kịp nói gì đã tham lam kéo hắn lại gần, tùy ý trêu chọc, lực đạo mềm mại đến mức như muốn khiến hắn phát điên. “Một người như Bùi lang, sao có thể… sao có thể là đủ được.”
“Vận nương.” Bùi Quyết nơi eo tê dại, khẽ nhấc hông, động tác ấy tuấn dật như con báo muốn nhảy, tiếng rên trầm thấp từ yết hầu bật ra.
“Ừm…” Phùng Vận được hắn khích lệ, nhắm hờ mắt, má tựa vào cơ bụng rắn chắc của hắn, ánh mắt say đắm nhìn hắn, “Phu quân, muốn ăn…”
Câu nói ấy chẳng khác nào đòn trí mạng kết hợp với bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, cực độ khiêu khích sự kiềm chế trong lòng Bùi Quyết, khiến cơn c.uồng loạn trong hắn điên c.uồng lượn vòng nơi ranh giới, như thể sắp nổ tung, bất chấp tất cả mà xé nát con mồi của mình.
Hắn giữ cằm nàng, nâng lên, giọng khàn khàn hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Phùng Vận khẽ nói, hơi thở nóng rực: “Bùi lang…”
Bùi Quyết cụp mắt, cằm góc cạnh chợt căng cứng, gần như bị nàng đẩy đến giới hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-370.html.]
“Đợi ta một lát.”
Hắn hít sâu, bắt lấy tay Phùng Vận thả vào nước ấm, sợ nàng bị lạnh: “Ta quay lại ngay.”
Phùng Vận nhìn bóng dáng cao lớn ấy nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, mềm nhũn ngã xuống, nhắm mắt chau mày, khó chịu đến mức như muốn c.h.ế.t đi.
Trong đêm đông như vậy, dưới mái ngói xanh, tiếng mưa tí tách, nàng lẽ ra nên được tận hưởng sự yên tĩnh này, rửa ráy sạch sẽ, rồi chìm vào giấc ngủ yên bình. Thế nhưng vì sao lại thèm khát đến mức chẳng đợi nổi một khắc?
Nàng làm sao vậy?
Rốt c.uộc đã làm sao vậy?
Bùi Quyết ra khỏi phòng không thấy bóng dáng Thuần Vu Diễm, chỉ thấy Tả Trọng và Kỷ Hựu đang chờ ở bên ngoài. Thần sắc hắn dịu đi đôi chút, gọi hai người đến gần.
“Ta đang ở trong phòng của phu nhân, không được để ai quấy rầy.”
Hai thị vệ cúi đầu, chắp tay: “Thuộc hạ đã rõ.”
Bùi Quyết vừa định xoay người trở lại, lại suy nghĩ một chút, gọi Tả Trọng đến gần thêm lần nữa.
“Đưa Phù Dương Cửu tới đây. Nhớ kỹ, phải hành sự trong âm thầm.”
Tả Trọng vốn là tâm phúc của Bùi Quyết, nhưng chuyện Phùng Vận trúng độc, hắn cũng chỉ hiểu mơ hồ đôi phần.
Hắn nhìn ra được nỗi lo lắng sâu kín ẩn trong đáy mắt tướng quân, liền đáp lời.
“Tướng quân yên tâm, thuộc hạ sẽ lập tức phái người đi.”
Bùi Quyết khẽ gật đầu, lúc này mới trở vào phòng, đóng c.h.ặ.t cửa lại. Hắn nhanh chóng cởi bỏ y sam ướt sũng.
Thao Dang
Toàn thân là cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, bụng dưới nặng trĩu, khiến người khác phải kinh hãi. Hắn cúi đầu liếc qua, rồi kéo chiếc quần mềm vẫn còn ẩm lên, buộc lại nơi thắt lưng, đang định đi vào phòng tắm, thì liếc thấy chiếc hộp đựng bút lông dương hào đặt trên án thư.
Chiếc hộp bằng gỗ trầm hạng nhất, tỏa hương dịu nhẹ, tao nhã.
Bên trên có khắc bốn chữ: “Lạc Chính tử chế”, nét ấn cổ kính mà quý giá.
Bùi Quyết nhấc cây bút lông tinh xảo ấy lên, đôi mắt hiện lên tầng mây u ám.
Ngắm nghía một hồi, hắn cầm theo cây bút, đẩy cửa bước vào phòng tắm.
~~~~~~~~~
Tác giả tự nhận: Hôm nay ta chẳng có chút trạng thái nào, cảm thấy viết thật tệ...
Bùi Quyết: Quả thực, trạng thái tốt đều bị tác giả làm tiêu tán cả, suýt chút nữa đói c.h.ế.t thê tử của ta rồi.
Phùng Vận: Đừng lắm lời nữa, ta đói đến mức có thể ăn hết một con dã thú.
Thuần Vu Diễm: Cút cút cút, đừng có lại gần ta, cẩn thận ta phát điên.
Tiêu Trình: “Muốn nói nỗi tương tư với ai đây? Người cạn tình chẳng thể thấu.”
~~~~~~~~~
204- Hơi giấm nồng nặc.
Phùng Vận rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Một mình lặng lẽ chờ đợi, không ai trò chuyện, cũng không có chuyện gì để phân tán sự chú ý, nàng chỉ biết ra sức đè nén cơn khát cháy lan trong cơ thể do độc phát tác.
Quá trình ấy dài đằng đẵng, như một cực hình.
Từng tia từng sợi ngứa ngáy ấy, gần như muốn đẩy nàng đến phát điên.