Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 371

Cập nhật lúc: 2025-04-15 08:54:14
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng hối hận.

Sớm biết thứ thuốc ấy có độc tính lớn như vậy, để lại nhiều hậu họa đến thế, nàng nhất định sẽ không uống, hoặc chí ít cũng giảm liều lượng…

Nàng sợ cảm giác mất kiểm soát này…

Sợ thứ độc kia cắm rễ không thể trừ tận, từ đó biến nàng thành dáng vẻ buông thả như vậy…

“Vì sao không rời đi cùng Tiêu Trình?”

Thao Dang

Thanh âm của Bùi Quyết vang lên sau lưng, vành tai Phùng Vận ngứa ran, thân thể không tự chủ mà căng c.h.ặ.t.

Chỉ là nghe thấy tiếng hắn, cảm nhận được hơi thở của hắn, thân thể ngâm trong nước nóng đã như muốn tràn ra ngoài.

Nàng quay đầu lại.

Tầm mắt bất ngờ chạm vào đôi con ngươi sâu thẳm như đêm đen ấy, khiến nàng sững sờ.

Ánh đèn mờ ảo, gian phòng ấm áp tỏa hương, đường nét nơi quai hàm hắn sắc bén đến đáng sợ, khí thế mạnh mẽ như cưỡi ngựa giương roi ra chiến trường, lạnh lẽo trầm mặc, khiến người run sợ.

“Bởi vì ta không muốn cùng người khác chung phu quân.”

Giờ phút này, Phùng Vận không phải là bản thân bình thường.

Nhưng nàng rất rõ mình đang nói gì.

Nói là Tiêu Trình, nhưng ám chỉ lại là mối quan hệ mập mờ giữa Bùi Quyết và Lý Tang Nhược.

“Tướng quân lần này đến Phù Dương, có gặp Thái hậu không?”

Thật ra nên hỏi từ sớm, trước khi gọi hắn vào phòng.

Chỉ là nàng theo bản năng né tránh, bởi vì không biết nếu nhận được lời khẳng định, thì đêm nay nên làm sao tiếp tục…

“Không.” Bùi Quyết lạnh lùng nhìn nàng, nhìn bóng dáng trắng nõn quyến rũ giữa làn nước lấp loáng, chậm rãi cúi người ôm lấy nàng từ phía sau, hai tay chìm vào nước ôm trọn lấy nàng, nhẹ nhàng nắm lấy phần mềm mại kia, khiến cảm xúc của nàng dâng trào, rồi mới xoay khuôn mặt nàng lại.

“Ta và Thái hậu không có tư tình.”

Vòng tay mạnh mẽ của Bùi Quyết siết lấy nàng.

Phùng Vận không thể động đậy, buộc phải đối diện với ánh mắt hắn.

“Là lần này không có, hay trước kia cũng không?”

“Lần này, trước kia, cả sau này đều không.”

Phùng Vận nghĩ đến Lý Tang Nhược, bật cười lạnh, “Không tin.”

Bùi Quyết ấn lấy eo nàng, buộc nàng ưỡn người lên, nơi n.g.ự.c ngập ngừng như tuyết, điểm xuyết hồng phấn, da thịt nõn nà như ngọc, vẻ mặt lại ngây thơ vô cùng.

Hắn yết hầu lăn một cái, cúi đầu cắn mạnh một cái, “Không có.”

“Ngươi có.”

“Không có.” Hắn không cắn nữa, mà ngậm lấy, dùng sức nuốt trọn.

“Có…” Phùng Vận bị hắn làm đến chịu không nổi, ngửa cổ lên, giọng khàn khàn yếu ớt, “Ừm… nhất định có, nếu không thì, thì mấy cái thủ đoạn này của ngài học từ đâu ra…”

Ánh mắt Bùi Quyết tối sầm lại, bàn tay to lớn mang vết chai thô ráp ôm lấy chiếc cổ mảnh mai như tuyết của nàng, nâng nàng lên ngậm lấy, dường như muốn nuốt trọn mỹ vị vào bụng, lòng bàn tay khép mở, khuấy động làn nước vang lên tiếng róc rách.

Phùng Vận khẽ chau đôi mày cong, như mèo con cào cắn hắn, ý thức mơ hồ, eo mềm đến mức như muốn gãy trong tay hắn.

“Vận nương, thử tin ta một lần được không?” Hắn thở dốc nặng nề, cắn lấy nàng như đang nghiến răng nghiến lợi.

Phùng Vận hít mạnh một hơi, khẽ lắc đầu.

Làn nước ấm khẽ lay động, bàn tay dày rộng mang theo sự áp chế không thể chống lại, từng nhịp từng nhịp sinh ra thứ cảm giác ngứa ngáy vô tận trên người nàng, thần trí mỏng manh bị hắn nuốt lấy từng ngụm, gần như rời rạc khỏi bản thể, nhiệt độ không ngừng dâng cao, như thể chỉ cần chạm tới cực điểm là sẽ bùng nổ tan vỡ.

Nàng khẽ run rẩy, gấp gáp bám c.h.ặ.t lấy cánh tay hắn.

“Ta làm không được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-371.html.]

Nàng nghẹn ngào, khó chịu mà lại ngập tràn khoái lạc.

“Thật sự làm không được…”

Lý trí đã hoàn toàn tan biến, nhưng những khổ đau nàng từng trải qua kiếp trước vẫn luôn chi phối cảm xúc nàng.

Nàng không thể thuyết phục bản thân một lần nữa, dốc hết niềm tin vào người khác…

Dù là Tiêu Trình, Bùi Quyết, hay Thuần Vu Diễm, hoặc bất kỳ nam nhân nào khác, đều không được.

Người mà nàng từng tin, và cũng chỉ có thể tin tưởng, chỉ có một mình Ôn Hành Tố.

“Không tin ta, vậy mà lại tin được Tiêu Trình sao?”

Vai bỗng chốc nhẹ bẫng, Bùi Quyết thu lại cánh tay, cả bàn tay vừa mới có thể giúp nàng xoa dịu khát cháy cũng rời đi.

Phùng Vận thất thần ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nhẹ lắc đầu.

“Ta chưa từng tin hắn...”

“Thật sao?”

Một cảm giác mềm mại bất chợt lướt qua vành tai nàng, nhẹ nhàng xẹt xuống, rồi từ xương quai xanh trượt dài xuống dưới...

Phùng Vận run rẩy, kinh ngạc.

Trên tay Bùi Quyết, là cây bút lông dê mà Tiêu Trình từng tặng...

Nàng ngơ ngẩn nhìn sắc mây âm u hiện trên mặt hắn, hít vào một hơi, khó khăn mới tìm lại được tiếng nói.

“Cây bút này là do bậc đại sư chế bút ở Hồ Châu, nhũ danh Lạc Chính Tử, chế tác, bút lông dê trắng, cán bút ngọc ly, mềm mại mà cứng cỏi, bền lâu, vừa thích hợp để viết, cũng thích hợp để vẽ...”

Một cây bút tốt như vậy, vứt đi chẳng phải rất đáng tiếc?

Nàng giữ lại, chỉ đơn thuần là vì đó là bút của Lạc Chính Tử, chỉ vậy mà thôi.

“Ta không hiểu Lạc Chính Tử, chẳng biết ‘Bình Phục Th.i.ế.p’ là gì.”

Từ cầm kỳ thư họa đến thi tửu trà đạo, tất cả đều không thuộc về thế giới của một đại tướng quân xông pha chiến trận như hắn.

Bùi Quyết từ trước đến nay chưa từng lấy chuyện học thức văn nhã làm điều tự hào, cũng không hề cảm thấy việc không am hiểu là điều gì xấu hổ.

Nhưng lúc này đây...

Cây bút ấy, lại chướng mắt đến lạ thường.

“Ta thử xem, liệu có đúng là bút tốt không.”

Hắn thong thả nói, đầu bút nhẹ nhàng lướt đi, trong cơn run rẩy của Phùng Vận, chậm rãi trượt vào làn nước, như thể đang thấm mực, chậm rãi lướt qua làn da nàng, ngòi bút mềm mại càng lúc càng trượt xuống, Phùng Vận đột ngột khép c.h.ặ.t hai chân, toàn thân khẽ run.

“Tướng quân làm gì vậy?”

Bùi Quyết tiếp tục di chuyển, nhẹ nhàng cọ xát, chậm rãi lướt qua.

“Không phải nàng nói, vừa dùng để viết, vừa dùng để vẽ sao?”

Phùng Vận hơi ngửa đầu, mái tóc đen rũ xuống bên thùng tắm, đôi má ửng hồng.

Nàng lắc đầu, không ngừng lắc đầu, bị đầu bút lông làm cho cả người mềm nhũn, “Ngứa…”

Nàng oán trách nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, bất mãn lắc nhẹ eo, định né tránh, nhưng Bùi Quyết lại ấn nàng xuống.

“Trách ta không biết văn chương, viết chẳng hay, nên đành đổi chỗ khác viết tiếp!”

Trên mặt Bùi Quyết không hề có chút ấm áp, nói đoạn liền bế Phùng Vận từ trong nước lên, quấn khăn ôm nàng về phòng trong. Vừa đặt nàng lên giường, bên ngoài liền truyền đến tiếng người.

“Ôn tướng quân.” Giọng của Kỷ Hựu rất nhẹ, mơ hồ như sắp bị tiếng mưa che lấp.

“Yêu Yêu có ở đó không?” Giọng Ôn Hành Tố mang theo gấp gáp.

Kỷ Hựu đáp: “Có. Tướng quân cũng ở đây.”

Ôn Hành Tố hỏi: “Có thể thông báo một tiếng chăng?”

Loading...