Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 375

Cập nhật lúc: 2025-04-15 08:54:22
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thuần Vu Diễm nghe đến chân cũng nhũn ra.

Tên Bùi Vọng Chi kia đúng là súc sinh, lại tiếp tục nữa rồi!

Hắn thở hổn hển ngồi xuống, ánh mắt mơ màng như sương, nỗi tức giận tản đi, chỉ còn tràn ngập một khoảng trống rỗng vô biên.

Tận sâu trong đáy lòng, bị tầng tầng lớp lớp nỗi sợ hãi bao bọc lấy.

Kiếp trước rốt c.uộc là hắn thiếu đức hạnh đến mức nào, mà đời này lại gặp phải một tiểu yêu tinh như Phùng Thập Nhị?

Không có được nàng, hắn biết phải làm sao?

Còn trẻ tuổi như thế này, chẳng lẽ lại đi mua nhà sát vách tên Bùi cẩu đó?

~~~~~~~~~

Tác giả xen lời: Hôm nay đầu ta đau muốn c.h.ế.t, thời tiết đổi mùa khiến cả nhà thay nhau cảm cúm, virus hoành hành không dứt, suýt chút nữa là chỉ đăng được một chương… nhưng nghĩ lại không thể cắt đứt tàn nhẫn như vậy, ta lại cắn răng gượng lên…

Bùi Quyết: Ừ, ai cũng giống nhau cả.

Thuần Vu Diễm: Ừ, đúng vậy, đều giống nhau cả.

Tiêu Trình: Ta chỉ giống nhạc mẫu một điểm, đau đầu!

Ngao Thất: Giữa mưa giông, liều mạng đi tìm người chân thành.

Ôn Hành Tố: Đêm nghe mưa rơi bên tàu chuối, nhẹ ngâm lời người đoạn ruột...

~~~~~~~~~

206- Chối bỏ sau cơn mây mưa.

Trận mưa lớn ấy kéo dài mãi đến tận trưa hôm sau mới chịu dứt.

Thao Dang

Trời quang mây tạnh, c.h.i.m chóc ríu rít bay lượn trong khu rừng còn ẩm ướt, tiếng hót vang vang không ngớt. Mặt sông mờ ảo hơi sương, trời trong như được gột rửa, sạch sẽ tinh khôi.

Nhưng các thuộc hạ như Tả Trọng lại phát hiện ra, tâm trạng của đại tướng quân dường như… không được tốt lắm.

Trời vừa sáng, hắn đã bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng, tuy không nổi giận, nhưng cũng tuyệt đối không giống dáng vẻ thư thái, thỏa mãn của người vừa "được như ý".

Vài thị vệ lén đoán già đoán non, lòng đầy thắc mắc.

Vẫn là Kỷ Hựu tinh ý nhất, phát hiện sau gáy tướng quân có mấy vết cào đỏ rớm m.á.u, nhìn là biết do nữ nhân để lại, hơn nữa còn rách cả da, trông khá dọa người.

Chẳng lẽ tối qua hai người trong phòng không được vui vẻ?

Không ai dám hỏi, chỉ biết chờ đợi.

Tới trưa, mới có người đem cơm vào phòng.

Nha hoàn bước vào thấy Phùng Vận đang dựa vào đệm mềm nơi đầu giường, mí mắt khép hờ, da như sứ ngọc, môi đỏ như trái anh đào, dáng vẻ mơ màng lười biếng mang theo vài phần mệt mỏi, hệt như một con mèo xinh đẹp ngủ chưa đủ giấc, xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Là nữ tử, các nàng cũng phải ngây người nhìn nàng một lúc lâu.

“Phu nhân hôm nay nhìn còn đẹp hơn cả hôm qua nữa.”

“Vậy sao?” Phùng Vận nhẹ nhàng đáp, cảm ơn, rồi đưa tay cho Khinh Mi hỗ trợ, “Làm phiền rồi.”

Khinh Mi vội bước đến đỡ nàng rửa mặt, thay y phục, rồi dùng bữa.

Không phải Phùng Vận kiêu căng hay thích sai khiến người khác, mà thật sự là nàng chẳng còn chút sức lực nào cả. Sau khi bị vật khổng lồ ấy xâm nhập, cơ thể ê ẩm đến mức như rã rời, ngay cả bước đi cũng thấy khó khăn.

Khi rời khỏi trang viện, mặt trời đã lên cao giữa đỉnh đầu.

Phùng Vận nhìn quanh đám người thân quen, dáng vẻ dịu dàng đoan chính, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, mỉm cười gật đầu chào từng người một. Nhưng đôi tai nàng hơi đỏ lên, lặng lẽ để lộ ra sự ngượng ngùng trong lòng.

Bùi Quyết không nói một lời, chỉ đưa tay ra cho nàng nắm.

Thuần Vu Diễm thấy vậy, liền đ.â.m chọc:

“Trời lạnh thế này, cưỡi ngựa không phải lạnh lắm sao? Vọng Chi huynh đây thật chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả.”

Hắn tranh thủ thời cơ chọc một nhát, rồi quay đầu gọi Tang Tiêu:

“Chuẩn bị xe ngựa, nhất định phải đưa phu nhân trở về Xuân Chừng quán an toàn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-375.html.]

Tang Tiêu nhìn khuôn mặt lạnh lẽo như Diêm La của Bùi Quyết, da đầu cũng tê rần.

Hắn cảm thấy chủ tử nhà mình đúng là tay giỏi tìm đòn.

Chẳng lẽ trận đánh đêm qua chưa đủ đã sao, giờ còn dám vuốt râu hổ nữa.

May mà hôm nay sắc mặt của Bùi Quyết tuy không dễ nhìn, nhưng dường như cũng không định chấp nhặt, chỉ liếc hắn một cái rồi đưa dây cương ngựa cho Diệp Sấm.

“Tướng quân, xe ngựa tới rồi.”

Tang Tiêu còn chưa kịp quay người, bên ngoài trang viện đã vang lên tiếng xe ngựa đến gần.

Chẳng bao lâu sau, một tiếng “Dừng” vang lên ở cổng.

“Mời phu nhân lên xe.”

Phùng Vận liếc nhìn Bùi Quyết.

Hắn tính toán chu toàn thật.

Trời rét thế này, nếu còn để nàng ngồi trên ngựa mà bị gió lạnh thổi cho một trận, e rằng chưa về tới Tín Châu thì nàng đã tan xương nát thịt rồi.

Nàng chậm rãi hành lễ với Thuần Vu Diễm, khẽ nói một tiếng cáo từ, rồi khẽ hít một hơi, lê từng bước chầm chậm về phía xe ngựa.

Để không mất mặt trước người khác, nàng phải cố gắng kìm nén sự khó chịu trong thân thể, không để lộ ra chút nào.

Nhưng Bùi Quyết rõ ràng lại không nghĩ thế.

Hắn mặt không biểu cảm kéo tay nàng lại, vòng tay ôm ngang eo, bế thẳng người bước lên xe.

Mành xe buông xuống, cắt đứt hết ánh mắt dò xét bên ngoài, lúc này Phùng Vận mới thở phào một hơi, ngồi phịch xuống.

Trên xe ngựa có hương liệu đốt, lò sưởi âm, thảm trải dày êm ái.

Bùi Quyết ngồi đối diện nàng, từ đầu đến c.uối không nói một câu, cứ như người xa lạ.

Đúng là cục gỗ.

Phùng Vận rướn người, quan sát sắc mặt hắn, khẽ cọ nhẹ vào cánh mũi cao thẳng của hắn: “Đừng giận nữa mà. Ta đâu cố ý.”

Bùi Quyết hơi cụp mắt, nhìn nữ tử ngoan ngoãn trước mặt, môi mím lại, vẫn không thốt một lời.

Đồ đầu gỗ. Cột gỗ đại hình.

Phùng Vận nheo mắt lại, ngồi xuống cạnh hắn, nhẹ nhàng mân mê những ngón tay thô ráp, khẽ thở dài nũng nịu:

“Còn đang đau mà…”

Bùi Quyết vòng tay ôm eo nàng, kéo nàng lại gần, tìm tư thế thích hợp cho nàng dựa vào mình, nhưng thân thể hắn lại cứng ngắc như một tảng đá.

Phùng Vận rúc trong lòng hắn, như bị một đám u ám đè nén, rõ ràng là dựa sát như vậy, thế mà chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào, vừa tức lại vừa buồn cười.

“Tướng quân đừng giận nữa, ta về rồi sẽ từ từ suy nghĩ… biết đâu lại nhớ ra cũng nên?”

Bùi Quyết liếc nàng một cái.

Xem ra hắn thật sự tức giận nàng lắm, trên suốt đoạn đường đưa nàng về Xuân Chừng quán, chẳng nói một lời, đến nơi liền quay người rời đi, không ngoảnh đầu lại.

Tiểu Mãn và Đại Mãn đứng chờ ở cửa, trông thấy vẻ mặt lạnh băng như Diêm Vương của tướng quân, đều cảm thấy tim đập thình thịch.

“Nữ lang không sao chứ? Tiểu Mãn lo c.h.ế.t đi được.”

“Ừ.” Phùng Vận không muốn nhiều lời, chỉ gật đầu, “Không sao.”

“Là tướng quân tìm được nữ lang à?” Tiểu Mãn hỏi.

Phùng Vận lại gật đầu, được Tiểu Mãn dìu ngồi xuống giường mềm, chẳng còn sức đâu mà cử động, cũng chẳng muốn nói thêm gì.

Tiểu Mãn khẽ hỏi: “Nữ lang thấy không khỏe ở đâu à?”

Phùng Vận không còn sức, đôi chân mềm nhũn rũ xuống, chỉ khẽ lắc đầu.

“Đi chuẩn bị nước, ta muốn tắm một chút.”

Ngâm mình trong nước có thể xua tan mệt mỏi, cũng giúp đầu óc tỉnh táo hơn.

Loading...