Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 380

Cập nhật lúc: 2025-04-15 08:54:32
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Thuần Vu Diễm dần thu lại, chẳng còn nét tươi cười.

“Nói là không có chỗ tốt, nhưng nàng lại không tin.”

Phùng Vận chỉ cười mà không đáp, khóe môi khẽ nhếch mang theo chút giễu cợt.

Ánh mắt nàng khiến Thuần Vu Diễm rùng mình một thoáng, khẽ cười lạnh, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.

“Tiêu Trình vì tương tư mà thành bệnh, bệnh rất nặng, nàng nói xem, trong tình cảnh đó, ta có thể moi được cái gì?”

209- Thỏ khôn ba hang.

“Vậy sao?” Phùng Vận mỉm cười, “Thấy vẻ mặt ngài, ta còn tưởng hoàng đế nước Tề băng hà rồi cơ đấy.”

“Thật là một nữ tử bạc tình bạc nghĩa.” Thuần Vu Diễm trách mắng trên miệng, nhưng khóe môi đã sắp không nhịn được mà bật cười.

Nhìn là biết, Phùng Vận chẳng bận tâm gì đến Tiêu Trình.

Vậy thì, vị trí của hắn trong lòng nàng… chắc chỉ sau Bùi Quyết.

Thuần Vu Diễm liếc sang gương mặt thản nhiên của nàng, giọng bỗng trở nên nghiêm túc hơn.

“Có một chuyện, nàng nên biết trước.”

Phùng Vận liếc hắn:

“Chuyện gì?”

Thuần Vu Diễm trầm giọng:

“Phụ mẫu nàng đến Tịnh Châu rồi. Nếu không có gì thay đổi, phụ thân nàng, Phùng Kính Đình, sẽ là tiên phái sứ thần trong lần đàm phán này, mùng Một tháng Chạp, sẽ đến trấn Minh Tuyền.”

Phùng Vận không biểu lộ cảm xúc, im lặng nhìn hắn.

Thuần Vu Diễm nói tiếp:

“Hôm nay trước khi ta rời Tịnh Châu, phụ thân nàng có tìm riêng ta. Hỏi thăm tình hình gần đây của nàng.”

Phùng Vận hỏi:

“Ngài nói sao?”

Thuần Vu Diễm nhếch môi cười nhẹ:

“Ta còn thiếu nước cầu hôn tại chỗ nữa thôi…”

Thấy nàng nhướn mày, hắn mới thu lại nụ cười, nói nghiêm túc:

“Thấy vẻ ông ta, hình như rất quan tâm đến nàng. Ta không nói nhiều, chỉ đáp ứng sẽ chuyển lời: Mùng Một tháng Chạp, gặp nhau tại trấn Minh Tuyền.”

Phùng Vận vẫn không nói gì.

Thuần Vu Diễm khẽ bật cười:

“Xem ra nàng không muốn gặp? Có cần ta thay nàng từ chối?”

Phùng Vận:

“Không cần.”

Nàng không làm chuyện gì khuất tất, cớ sao phải tránh né?

Thuần Vu Diễm không nhìn thấy chút u sầu hay đau thương nào trong mắt nàng, cảm thấy có phần ngạc nhiên, lắc đầu.

“Nàng đúng là buông bỏ được thật.”

Phùng Vận chỉ nhẹ nhàng mím môi, không đáp lời.

Thuần Vu Diễm cười như không cười:

“Nếu hôn lễ của nàng với Bùi Vọng Chi, mà phụ thân nàng không chịu thừa nhận, nàng tính sao?”

Phùng Vận nghiêng đầu, ánh mắt tĩnh lặng nhìn thẳng vào hắn.

“Hôn lễ của ta với Bùi Quyết có thành hay không, là do ta định, không phải do Phùng Kính Đình. Thời thế bây giờ, chuyện nữ tử gả phu không hỏi phụ mẫu đâu phải hiếm. Huống hồ ta vốn là đứa con bị Phùng Kính Đình bỏ rơi, đã đoạn tuyệt từ lâu, ông ta dựa vào đâu mà can thiệp ta?”

Lời nàng khiến Thuần Vu Diễm nghẹn họng.

Thao Dang

Bởi vì... Phùng Vận nói không sai.

Trong thời buổi loạn lạc, nhà tan cửa nát, thân thích chia lìa, ly tán đầy dẫy, ràng buộc lễ giáo đối với nữ tử cũng nới lỏng hơn nhiều so với thời thái bình. Những người không danh không phận mà sống chung, coi nhau là phu thê, đã chẳng còn xa lạ.

Nhưng nàng không phải dân thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-380.html.]

Nàng là người của Phùng gia đất Hứa Châu.

Thuần Vu Diễm nhìn quyết đoán trong mắt nàng, không khỏi sinh ra chút cảm phục.

Ngoài sự khao khát mơ hồ đối với Phùng Thập Nhị, hắn còn có một loại cảm xúc khác, trầm lắng hơn.

Hắn trở nên nghiêm túc:

“Ta với nàng cùng chung lợi ích, bất kể thế nào, ta luôn đứng về phía nàng.”

Phùng Vận nâng tay, hành lễ với hắn, mày mắt tươi cười:

“Đa tạ thế tử.”

“Chỉ là chuyện nhỏ.” Hắn khẽ nói.

Hai người dừng lại nửa ngày ở trấn Minh Tuyền, vui vẻ rồi cùng nhau trở về.

Phùng Vận phát hiện Thuần Vu Diễm không quay về trang viện của hắn, mà lại thong dong theo xe nàng về Tín Châu.

Mãi đến khi xe ngựa nàng gần đến Xuân Chừng quán, vẫn thấy Thuần Vu Diễm không vội không vàng đi ngay phía sau, nàng mới cảm thấy kỳ lạ, vén rèm lên hỏi:

“Thế tử định đi đâu vậy?”

Thuần Vu Diễm mỉm cười:

“Về nhà.”

Phùng Vận khẽ nhíu mày:

“Thế tử ở đâu?”

Thuần Vu Diễm khẽ nâng cằm, ý chỉ hướng phía trước, cười nhàn nhạt:

“Vừa mua một viện mới, ngay cạnh Xuân Chừng quán thôi, trùng hợp quá phải không?”

“Thật đúng là trùng hợp.” Phùng Vận buông rèm xuống, khẽ hừ một tiếng.

Đúng là lắm tiền nhiều mưu, thỏ khôn ba hang.

---

Khi Phùng Vận vào cửa, liền gặp được Ôn Hành Tố.

Hắn vừa từ chỗ Tiêu Dung quay về, dáng vẻ vội vã, mày kiếm hơi nhíu.

“Đại huynh.” Phùng Vận hành lễ với hắn, rồi liếc ra phía sau.

“Huynh vừa từ chỗ Tiêu Dung đến?”

Ôn Hành Tố khẽ ừ một tiếng, dừng bước lại, đáp lễ.

Phùng Vận nhìn sắc mặt hắn, đoán được Tiêu Dung hẳn lại giở trò gì rồi, liền khẽ cười.

Con người ấy, chỉ biết giở thói với người đối xử thật lòng với mình.

Tiêu Dung hiện tại trông thấy nàng, cái “nữ tử rắn rết” trong miệng, là ngoan ngoãn lễ phép, chẳng dám nói năng bừa bãi. Nhưng trước mặt Ôn Hành Tố thì lại là một màn nước mắt nước mũi, dáng vẻ nữ lang yếu đuối, khiến cho người như Ôn Hành Tố, vốn luôn mang chí hướng trượng nghĩa và thương xót người yếu thế, dễ dàng mềm lòng, chẳng thể khoanh tay đứng nhìn.

“Tiêu Dung lại khóc rồi?” Nàng hỏi.

Ôn Hành Tố không phủ nhận, chỉ thở dài:

“Tiêu Dung quả có phần thiếu giáo dưỡng, nhưng bản tính không xấu…”

“Không quá xấu. Vậy thì sao?” Phùng Vận nhàn nhạt nói, “Cơm ngon canh ngọt dâng tận miệng, không đòn roi không ép c.ung, chẳng khác gì nuôi dưỡng một công chúa nước Tề. Còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ phải dâng ba nén hương rồi thờ trong từ đường chắc?”

Giọng điệu nàng sắc lẻm.

Nhưng không phải nhằm vào Tiêu Dung, mà ngược lại, giống như đang bực bội với Ôn Hành Tố.

Ôn Hành Tố nghe ra được, liền dịu giọng xuống:

“Chỉ vài ngày nữa là đến ngày nghị hòa, đến lúc đó nàng ấy sẽ theo Tiêu Tam rời đi.”

Phùng Vận liếc hắn một cái, hỏi:

“Đại huynh không nỡ?”

“Yêu Yêu!” Ôn Hành Tố như bị hù một phen, dung mạo đoan chính trong bộ cẩm bào màu thiên thanh thoáng hiện chút căng thẳng.

“Năm đó ta và Tử Xương giao hảo, thường đến phủ Tấn vương qua lại. Phu thê lão vương đối đãi ta như người nhà. Hôm nay nữ nhi họ gặp nạn, dẫu chẳng nói đến nghĩa cũ với Tiêu Tam, ta cũng không thể làm ngơ…”

Hắn một hơi nói liền mạch, tựa như sợ Phùng Vận hiểu lầm.

Loading...