Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 384

Cập nhật lúc: 2025-04-17 16:10:45
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phù Dương Cửu mặt mày đen sầm, quỳ ngồi trên chiếc phản trải chiếu, bắt mạch hết tay này đến tay khác, vẫn chưa mở lời, vẻ mặt nặng nề như thể đang chẩn đoán cho một người mắc bệnh nan y.

“Có gì thì nói mau, ta còn bận.” Bùi Quyết bắt đầu mất kiên nhẫn, rút tay khỏi gối mạch, dáng vẻ lạnh lùng như đang xua đuổi người khác cả ngàn dặm.

“Vọng Chi,” Phù Dương Cửu liếc hắn một cái, “Thè lưỡi ra.”

Quan sắc, bắt mạch, giờ lại thè lưỡi…

Bùi Quyết nhìn y bằng ánh mắt lạnh băng, từ tốn há miệng…

“A!” Phù Dương Cửu dạy hắn, chẳng khác gì đang dạy trẻ con.

“Há lớn một chút, thè lưỡi ra…”

Bùi Quyết liếc y sắc lẻm, bất ngờ ngậm miệng lại, nét mặt kỳ lạ khiến Phù Dương Cửu cũng rợn người, lúc này mới phát hiện ánh mắt hắn có điều khác lạ.

Quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Phùng Vận từ xa đang đi đến.

Phù Dương Cửu suýt bật cười.

“Huynh chẳng lẽ chưa từng thè lưỡi với tẩu phu nhân sao? Nhát gan đến mức này cơ à…”

Bùi Quyết trừng mắt nhìn y như thể muốn g.i.ế.t người.

Phù Dương Cửu hiểu ý, lập tức ngậm miệng. Thấy Phùng Vận còn chưa bước vào cửa, y nghiêng đầu liếc Bùi Quyết một cái, hừ một tiếng:

“Không nghi ngờ gì nữa, chứng dương nhiệt của huynh đã giảm đi rất nhiều. Ta đã nói rồi, đây vốn chẳng phải bệnh gì nặng. Chỉ cần cưới vợ nạp th.i.ế.p, để dương khí phát tiết, tự khắc hỏa khí tiêu tan. Dù có nghiện cũng làm gì được? Một ngày ba lượt, ắt hẳn hơn uống thuốc nhiều…”

“Im miệng!” Bùi Quyết lạnh giọng quát.

Phùng Vận đã đến trước cửa, nhìn thấy hai người trong phòng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, liền hành lễ từ xa, chưa bước vào.

Phù Dương Cửu chỉnh lại tay áo, đứng dậy gọi một tiếng: “Tẩu phu nhân.”

Tựa hồ đột nhiên nhớ ra gì đó, y lại quay đầu nhìn Bùi Quyết, hạ giọng:

“Hôm nay ta đến còn có chuyện khác, muốn báo cho Vọng Chi huynh, nhưng lại không biết có nên nói hay không…”

Bùi Quyết: “Nói.”

Phù Dương Cửu chau mày, do dự một hồi mới chậm rãi mở lời: “A phụ ta viết trong thư rằng, lần này ngoài sứ thần nghị hòa đến Tín Châu, Đại Nội Địch Kỵ Ty cũng âm thầm bố trí không ít nhân mã, Vọng Chi phải cẩn thận đề phòng.”

Bùi Quyết không nói gì.

Phù Dương Cửu sờ cằm, bật ra một tiếng cười khổ.

Phụ tử nhà y vốn chưa từng quan tâm mấy chuyện này. Tổ tiên họ đời đời làm y, nhìn quen thế sự xoay vần, chẳng cần biết trâu c.h.ế.t hay ngựa c.h.ế.t, việc họ phải làm chỉ là chữa cho trâu ngựa, không hề màng thắng bại.

Chỉ tiếc… y lại thân thiết với Bùi Quyết.

Hai người họ là bằng hữu thân thiết, cả Trung Kinh ai mà chẳng biết.

Thái y lệnh lo lắng cho nhi tử, sợ y bị liên lụy bởi Bùi Quyết, tự nhiên sẽ chú ý hơn đến những gì liên quan đến hắn. Ra vào chốn c.ung đình, ông có nhiều mối tiện lợi mà người khác không có.

Thế nên trong thư cũng khéo léo nhắc nhở một hai, Phù Dương Cửu không nhịn được liền đem nói cho Bùi Quyết biết.

“Theo ta thấy, Trung Kinh đối với huynh thật sự chẳng hề yên tâm… Cẩn thận thì hơn.”

Bùi Quyết ánh mắt trầm xuống: “Đa tạ.”

Có lời đến đây là đủ. Phù Dương Cửu biết Bùi Quyết đã nghe lọt tai, bèn chắp tay cười nhạt:

“Vậy tiểu đệ cáo từ.”

Nói rồi lại quay người, hành lễ với Phùng Vận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-384.html.]

“Tẩu phu nhân, cáo biệt.”

Phùng Vận đứng ngoài cửa thấy sắc mặt hai người thay đổi liên tục, tưởng đang bàn chuyện hệ trọng, sợ mình quấy rầy, liền mỉm cười đáp lễ:

“Ta chỉ nói vài câu với tướng quân rồi đi ngay, Phù Dương y quan cứ ở lại cũng không sao.”

Phù Dương Cửu nhàn nhã liếc nhìn nàng một cái, lại quay đầu nháy mắt với Bùi Quyết, dáng vẻ như thể muốn nấn ná lại xem lén một màn riêng tư của hai người.

Y thật sự quá tò mò.

Đại khái là loại quan tâm sâu sắc nhất của thầy thuốc dành cho bệnh nhân, Phù Dương Cửu rất muốn đặt một đôi mắt cạnh hai người họ, để xem rốt c.uộc họ đã “tốt đẹp” với nhau như thế nào...

Thế nhưng...

Y không biết che giấu cảm xúc, sự tò mò hiện rõ trên mặt. Vừa định mở miệng thì đã bị Bùi Quyết cắt lời.

“Không sao. Y vốn cũng phải đi rồi.”

Phù Dương Cửu nghiến răng nghiến lợi, hận đến ngứa cả răng, lại phải cố gắng nặn ra nụ cười giả lả:

“Phải phải, ta đến để khám bệnh cho tướng quân, giờ khám xong rồi, cũng nên cáo từ thôi.”

Cú phản đòn này đúng là thuần thục đến mức lão luyện, nói thẳng trước mặt Phùng Vận rằng Bùi Quyết có bệnh.

Quả nhiên, Phùng Vận hỏi ngay: “Tướng quân không khỏe chỗ nào sao?”

Bùi Quyết khựng lại, tư thế ngồi thẳng tắp có phần cứng đờ: “Chuyện nhỏ thôi.”

Phù Dương Cửu cười đến cong cả mắt, chẳng sợ c.h.ế.t mà chen thêm một câu: “Trước đại hôn ở Tịnh Châu, tiểu đệ từng để lại thư cho tẩu phu nhân có nhắc đến rồi…”

Nói đến đây, y bỗng cảm thấy sau lưng rét run, cổ cũng lạnh ngắt, lúc này mới bừng tỉnh…

Y có đưa cho Phùng Vận c.uốn sổ nhỏ, còn kẹp thêm thư nói về bệnh tình của Bùi Quyết, nhưng chưa bao giờ nói cho Bùi Quyết biết chuyện này.

“Khụ! Ta xin cáo từ trước, tiểu đệ xin phép đi trước.”

Phù Dương Cửu cứng rắn ngắt lời, không đợi hai người kịp phản ứng, vội vã chắp tay xin tha rồi chuồn thẳng một mạch.

Phùng Vận liếc nhìn bóng dáng hấp tấp bỏ chạy của y, rồi bước qua ngưỡng cửa, tiến vào phòng: “Chuyện Phù DƯơng y quan nói… là thật sao?”

Giọng nói Bùi Quyết vẫn như thường, nét mặt thì hơi cứng, mang theo vài phần lúng túng.

“Nàng tìm ta có việc gì?”

Thao Dang

Không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, lẽ nào thật sự có bệnh?

Phùng Vận thấy hắn không chịu nói nhiều, liền khẽ mỉm cười, bước lên phía trước, nghiêm túc cúi sâu người thi lễ: “Tướng quân, ta đến vì chuyện nghị quán ở trấn Minh Tuyền.”

Có thể nói là rất quy củ, lễ nghĩa cũng đầy đủ.

Thế nhưng Bùi Quyết lại rõ ràng không thích như vậy, sắc mặt lạnh lùng, giọng cũng nhạt đi: “Nói đi.”

Phùng Vận nhíu mày, lén liếc hắn một cái, ánh mắt có phần chậm rãi.

Hai người từng thân mật trần trụi da thịt kề sát nhau, giờ hắn nói chuyện như thể người dưng nước lã? Ừm… vẫn là Bùi đại tướng quân không mặc y phục dễ nói chuyện hơn. Mặc vào rồi thì như biến thành người khác vậy.

Nàng hoàn toàn không nhận ra bản thân lúc này cũng đang rất xa cách.

Trong lòng nghĩ đủ điều, nhưng gương mặt vẫn bình thản không biểu cảm.

Thu lại nụ cười, nàng thuật lại từng chuyện đã xảy ra trong ngày ở trấn Minh Tuyền, rồi thản nhiên nói:

“Nếu không nhờ tiểu khất cái kia cảnh báo, e rằng đã xảy ra họa lớn…”

Nghị quán đó là do nàng phụ trách, mà người chống lưng cho nàng, chính là Bùi Quyết. Nếu có sự cố gì xảy ra, Bùi Quyết cũng sẽ bị liên lụy theo.

Phùng Vận cảm thấy mình có trách nhiệm, bèn cúi người thật sâu, hướng về Bùi Quyết tạ lỗi.

Loading...