Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 385
Cập nhật lúc: 2025-04-17 16:10:47
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngày mai ta sẽ lại đến trấn Minh Tuyền, mang theo Văn Điền thúc cùng vài thợ cả lâu năm, kiểm tra cẩn thận các then chốt trọng yếu, đảm bảo không còn sơ suất nào xảy ra.”
Bùi Quyết nhìn nàng hồi lâu.
“Lại gần đây mà nói.”
Thao Dang
Phùng Vận khẽ cười, “Vâng.”
Nàng chậm rãi bước tới, từ tốn quỳ ngồi bên cạnh hắn, chợt nghe hắn nói:
“Tưởng nàng tới xin giải dược.”
Phùng Vận giật mình.
Lẽ nào trên mặt nàng có viết hai chữ “cầm thú”?
Nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, cười nhẹ:
“Nếu tướng quân có, xin cũng chẳng ngại.”
Giọng nói nữ tử như suối trong gió mát, dáng vẻ đoan trang nhã nhặn, nghe không ra chút ám chỉ nào, nhưng sắc mặt Bùi Quyết lại tốt hơn hẳn.
Hắn khẽ ngẩng đầu, lập tức nói lớn tiếng ra cửa:
“Truyền Tần Đại Kim vào.”
Phùng Vận: …
~~~~~~~~~~
Phùng Vận: Mẹ ơi! Hắn thật sự không biết đùa.
Bùi Quyết: Tra nữ.
Phùng Vận: Mẹ ơi! Hắn là kẻ giả nhân giả nghĩa.
Bùi Quyết: Lừa đảo.
Phùng Vận: Mẹ ơi...
Bùi Quyết: Gọi thêm một tiếng, ta xử nàng tại chỗ.
~~~~~~~~~~
212- Xin Giải Dược.
Hôm nay Phùng Vận mặc một chiếc váy rộng màu xám Mê Lâu, lưng thắt đai gọn gàng, mắt sáng má hồng, rạng rỡ như mùa xuân, vẻ yêu kiều tựa đóa mẫu đơn trăm tuổi trong phủ tướng quân ở Trung Kinh đang độ rộ hoa, toàn thân toát lên phong thái kiều diễm…
Chỉ tiếc, tướng quân dường như không hiểu phong tình.
Hắn chỉ tay vào chỗ bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống.
Nhưng… chỉ ngồi thôi.
Hắn ở đầu bên kia, nàng ngồi đầu này.
Rõ ràng chỉ cách nhau gang tấc, lại giống như cách một bầu trời.
Kiếp trước, hai người cũng từng có lúc lặng lẽ ngồi đối diện nhau, phần lớn là hắn không muốn lên tiếng, nhưng chưa bao giờ có bầu không khí kỳ cục thế này.
Phùng Vận lặng lẽ liếc hắn một cái.
Nam nhân khi nghiêm nghị thì càng thêm anh tuấn, nhưng… thật chẳng đáng yêu chút nào.
Nàng bỗng dưng thấy nhớ dáng vẻ “cầm thú” của Bùi Quyết, ít ra khi đó còn là con người có m.á.u có thịt. Còn giờ đây… thật nhàm chán, cứng nhắc, như một khúc gỗ lớn.
Vì vậy, khi Tầm Đại Kim bước vào liền thấy hai người như hai pho tượng đá.
Ngồi đối diện bên án thư, người nào người nấy đều lạnh như băng, vẻ nghiêm túc chẳng khác gì đối mặt sinh tử. Gã vừa chạy tới, mồ hôi túa ra ướt trán, đến lúc này cũng không biết nên lau bằng tay trái hay tay phải.
“Đại tướng quân, phu nhân…”
Tần Đại Kim c.ung kính vái chào.
“Mạt tướng nếu có gì sai sót, xin được chỉ rõ.”
Trong lòng gã gióng trống từng hồi, chỉ trong khoảnh khắc đã nghĩ ra vô số kiểu c.h.ế.t của mình. Mãi đến khi thấy Phùng Vận mỉm cười, mà vẻ mặt Bùi Quyết cũng dịu đi, gã mới thở phào, hóa ra chẳng có gì cả.
“Vật liệu xây nghị quán do ai phụ trách?”
Tần Đại Kim suýt nữa thì ngã ngửa ra.
Trời ơi! Hai vị này bày ra vẻ mặt nghiêm trọng thế, khiến gã cứ tưởng mình phạm tội tày đình!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-385.html.]
Tần Đại Kim lúc này mới nâng tay áo lau mồ hôi, cười như Di Lặc:
“Hồi bẩm tướng quân, vật liệu nghị quán do chủ sự phủ khố, Lại Trung, phụ trách. Tên đó bình thường trông có vẻ thật thà chất phác, nghĩ chắc không dám dở trò đâu ạ!”
Động tay vào vật liệu xây dựng nghị quán, đó chẳng khác nào là không muốn sống nữa.
Tần Đại Kim không tin nổi Lại Trung lại dám làm chuyện như vậy.
“Có thể là do sai sót trong quá trình vận chuyển?”
Bùi Quyết đáp: “Ngươi hỏi ta, thì ta biết hỏi ai?”
Tần Đại Kim lại bắt đầu tưởng tượng hàng loạt cách c.h.ế.t của mình, nghĩ đến việc nghị quán xảy ra chuyện lớn như vậy, gã sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
“Mạt tướng sẽ lập tức điều tra, đồng thời yêu cầu Lại Trung phải cho một lời giải thích.”
Sắc mặt Bùi Quyết nhìn qua có vẻ lạnh lùng dọa người, nhưng cũng chẳng gây khó dễ gì, chỉ khẽ phất tay ra hiệu cho gã lui xuống.
Lúc này mới quay đầu lại hỏi Phùng Vận:
“Nàng có biết ai là người gửi tin không?”
Phùng Vận nghĩ một lúc: “Ngài hỏi ta, thì ta biết hỏi ai?”
Bùi Quyết: …
Hai người đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, Phùng Vận ngắm nhìn gương mặt tuấn tú thanh lãnh của nam nhân đối diện, khóe môi khẽ cong, ánh mắt mang theo một tia ý cười khó nhận ra, nét mặt vẫn giữ vẻ nghiêm trang.
“Nếu vấn đề thật sự xuất phát từ phủ khố ty, thì người có thể biết rõ việc này, lại còn chịu gửi tin nhắn cảnh báo cho ta…”
Nàng khẽ liếc nhìn Bùi Quyết, từng chữ từng lời đều chất chứa nỗi u hoài lạnh buốt:
“Ta ở trong triều Tấn không nơi nương tựa, phóng mắt nhìn quanh đều là người muốn lấy mạng ta. Ngoài tướng quân ra, chẳng có lấy một người thân quen, ta thật sự không thể nghĩ ra là ai vì lương tâm trỗi dậy mà lại chịu nhắn tin cảnh báo.”
Bùi Quyết khẽ mím môi, nhìn nàng ngoan ngoãn đáng thương như mèo nhỏ, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng:
“Không biết thì không biết, có gì phải tủi thân?”
Lại hỏi: “Thân thể nàng đã hoàn toàn hồi phục chưa?”
Phùng Vận ban đầu vốn chẳng mong nghe được lời nào an ủi từ miệng vị đại tướng quân chính trực nghiêm cẩn này, ai ngờ hắn lại thật lòng quan tâm nàng.
“Có thuốc của tướng quân, hồi phục rất nhanh.”
Nàng như có như không liếc nhìn hắn một cái, mang theo chút ngại ngùng:
“Đêm đó… ta có khiến tướng quân mất mặt không?”
Lông mày Bùi Quyết hơi nhíu: “Nàng thật sự không nhớ gì sao?”
Phùng Vận lén nhìn hắn một cái, mắt lấp lóe chút chột dạ: “Không dám lừa tướng quân, thật sự… không nhớ rõ lắm.”
Nghĩ đến chuyện mình từng hiểu lầm hắn đi tìm Lý Tang Nhược, đôi mắt nàng rủ xuống thấp hơn, giọng nói mềm hẳn đi:
“Ta còn trách lầm tướng quân, thật sự là sai càng thêm sai, xin tướng quân trách phạt…”
Nàng cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng như tuyết.
Gương mặt tinh xảo, làn da mịn màng trắng trẻo, hệt như một yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Đây mà là chịu phạt ư? Rõ ràng là đang quyến rũ hắn sa ngã!
Bùi Quyết khẽ hừ một tiếng không rõ là đồng tình hay bất mãn, giọng nói vẫn trầm ổn không gợn sóng:
“Không được tái phạm.”
Nói đoạn liền trầm giọng phân phó:
“Nàng về trước đi. Đợi Tần Đại Kim có tin, ta sẽ sai người báo cho. Nếu thiếu gỗ, các nàng tự mình thu mua, mười mấy thanh xà, hẳn là xoay xở được.”
Phùng Vận bật cười khẽ.
Bùi Quyết thấy nàng cười, lông mày khẽ nhíu lại, nhìn nàng mà không nói gì.
Phùng Vận khẽ mở miệng tạo thành chữ “ồ”, rồi hành lễ một cách vô cùng kiểu cách:
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Thuộc hạ cái đầu nàng! Bùi Quyết lạnh mặt nhìn nàng.
Phùng Vận nghiêng người tiến sát đến bên hắn, dang tay ôm lấy hắn.
“Xin lỗi.”